Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 112: Thay đổi cách xưng hô




Trên chuyến bay dài, Hạ Vân vì cảm thấy lạ lẫm khi bản thân đã không còn phải ngồi một mình trên máy bay nữa khiến cô không thể ngủ được.

Trong lúc đang trằn trọc để tìm cách chìm vào giấc ngủ, cô vô tình bắt gặp hình ảnh cậu cũng đang trằn trọc hệt như cô.

“Cậu cũng không ngủ được sao?” - Hạ Vân bật cười hỏi Minh Hào.

“Cậu cũng vậy à? Tớ cũng không hiểu nữa, chắc vì tớ đang cảm thấy hạnh phúc?” - Minh Hào cười trêu chọc cô.

“Vậy chúng ta trò chuyện một chút được không?”

“Ừm, cậu thích là được.”

Hai người bọn họ cứ thế trò chuyện đến hơn một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Chính cả hai cũng không hiểu nổi những câu chuyện nhỏ nhặt từ đâu cứ tuôn ra một cách tự nhiên nhất.

Rồi bỗng Hạ Vân đề cập đến một vấn đề:

“Mà, chúng ta có nên đổi cách xưng hô không?... Kiểu giống với những cặp đôi trong phim Hàn chẳng hạn?...”

Minh Hào nhìn thấy rõ được sự bối rối hiện lên trên gương mặt ửng hồng của cô thì bật cười nói:



“Cậu ví dụ thử xem?”

“Ờm… như kiểu là…” - Chữ vừa đến cửa miệng thì lại bị cô nuốt ngược vào trong.

“Ý cậu muốn nói là “Anh-em” phải không? Hay chẳng hạn như “chồng yêu”?” - Những từ ngữ thoát ra từ miệng cậu một cách không thể nào thoải mái hơn…

“Dừng, cậu đừng nói nữa… Mắc cỡ lắm…” - Hạ Vân ngượng đến phải quay mặt về phía cửa sổ máy bay.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ “anh-em” thôi nhé? Hmm, vế sau thì cứ để sau này cũng được?”

Hạ Vân chỉ biết kéo chiếc chăn được cấp sẵn trùm hết lên đầu mình để che đi mọi biểu cảm ngượng nghịu…

Minh Hào đưa tay xoa xoa đầu cô rồi ghé lại sát tai Hạ Vân:

“Ngủ ngon.”



Khi người tiếp viên thông báo qua bộ đàm rằng đã đến giờ Hạ Cánh, Minh Hào gấp cuốn sách lại cất vào túi xách tay rồi lay vai Hạ Vân để đánh thức cô:

“Hạ Vân, đến lúc hạ cánh rồi.”

Trong cơn mê man, cô lờ mờ tỉnh giấc. Cậu nói nhỏ với cô:

“Anh sẽ đi nhận hành lý, em cứ ngồi ở quầy cà phê đợi anh.”

“Ừm…”



Nói rồi Minh Hào cười mãn nguyện đi trước. Tới lúc này Hạ Vân mới tiếp nhận được câu nói vừa rồi của cậu, cô mở to mắt nhìn về phía cậu thì đã không thấy Minh Hào đâu nữa.



Suốt hành trình lái xe về Moon Group Holding, hai môi Hạ Vân như bị keo 502 dính chặt lại, không phải vì Hạ Vân không có chuyện gì để nói mà là cô quá ngại để xưng hô theo “kiểu phim Hàn” mà cô đã đích thân đề nghị…

Minh Hào nhận thấy được điều đó chỉ cười xòa nói:

“Nếu cậu chưa sẵn sàng thì cứ từ từ cũng được.”

Khi này cơ mặt Hạ Vân mới giãn ra. Cô cười hề hề đáp lời cậu:

“Cậu đã định sẽ làm gì khi trở về Singapore chưa?”

Minh Hào suy nghĩ một lúc rồi như nhớ ra gì đó, cậu nhìn Hạ Vân nói:

“Tối mai chúng ta cùng nhau đi xem bữa tiệc ánh sáng nhé?”

“Ừm, tớ vẫn rất ấn tượng với sự kiện lung linh đó.”

“Ý cậu là sao? Đừng nói với tớ rằng trong hơn 3 năm qua cậu vẫn chưa được nhìn thấy khung cảnh đó sau lần đầu nhé?” - Minh Hào thắc mắc hỏi cô.

“Tớ đã hứa sẽ xem nó cùng với cậu, vì thế tớ không muốn phải nhìn thấy bữa tiệc ánh sáng một mình…”

Minh Hào hơi khựng lại, cậu quay sang nhìn cô rồi tiếp tục lái xe.

“Tớ sẽ chuẩn bị cho lời hứa của mình thật tốt. Cảm ơn cậu vì đã chờ đợi nó.”

Nói rồi cậu nắm lấy tay Hạ Vân, cô cũng đáp lại cậu với một nụ cười trìu mến.



Đứng trước cánh cửa văn phòng chủ tịch, theo lời Hạ Vân thì trong quá trình khôi phục vị thế của công ty, cả Minh nguyệt và Journal ngày nào cũng có mặt ở công ty để bổ trợ nhau trong công việc vì thế bây giờ cả dì và dượng đều có mặt trong phòng.

Hạ Vân gõ cửa rồi bước vào phòng cùng với Minh Hào.



Đừng trước mặt là đứa cháu đã không gặp hơn 3 năm, Minh Nguyệt và Journal dù đã được thông báo trước vẫn không giấu nổi xúc động. Họ tiến đến ôm chầm lấy Minh Hào.

“Mừng con đã về!” - Minh Nguyệt hạnh phúc nói.

“Thật vui vì được gặp lại con, u Minh Hào!” - Journal nói rồi vỗ lưng cậu.

“Dạ, con đã về rồi.”

Hơn một giờ đồng hồ sau đó, Minh Hào được dì và dượng hỏi rất nhiều điều xảy ra trong suốt quá trình công tác tại SAS INSTITUTE. Thêm nhiều điều được bộc bạch lại càng nhiều cảm thông cho nhau.