Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 111: Tạm biệt new york (2)




Minh Hào nhìn ông, thả lỏng cơ mặt rồi nắm lấy tay Hạ Vân quay sang nhìn ông nói:

“Cháu muốn được trở về Singapore. Chắc chắn cháu sẽ thực hiện theo đúng nghĩa vụ của mình. Cảm ơn chủ tịch.”

"Được, chú tin cháu, hãy trở về nơi mà cháu muốn và sống thật hạnh phúc. Nhưng đừng quên cháu vẫn luôn là một phó chủ tịch xuất sắc nhất của SAS INSTITUTE đấy nhé!”

Nói rồi ông lại nhìn sang Hạ Vân:

“Còn cháu là người mà Minh Hào yêu phải không? Hãy chăm sóc cho nó nhé! Chú xin lỗi vì đã kéo nó ra xa cháu hơn 3 năm qua. Mong cháu sẽ bỏ qua cho chú…”

Hạ Vân gật đầu cảm ơn ông rồi nói:

“Mọi chuyện giờ đã ổn rồi ạ, cảm ơn chủ tịch vì đã chiếu cố cho cậu ấy.”

Khi cả ba nói chuyện được một lúc nữa thì Jame mới nhớ ra một việc. Ông nhìn Minh Hào cười nói:

“À, có một điều mà hơn 3 năm qua cháu chưa được biết Minh Hào à.”

Khi cậu vẫn đang còn ngơ ngác, Jame gọi điện cho một người rồi nói: “Anh có thể vào rồi.”

Từ bên ngoài cửa cậu trông thấy Jose bước vào, nhưng không phải với bộ trang phục đơn giản của một người lái xe mà thay vào đó ông đang khoác lên mình một bộ com lê rất sang trọng. Cậu ngỡ ngàng hỏi Jose:

“Bác? Sao bác?...”



Jame thở dài nhìn Minh Hào nói:

“Jose là anh trai chú, ngôi nhà mà cháu thường đến dùng bữa cũng là nhà của chú.”

“Dạ?”

Hạ Vân ngồi cạnh cậu cũng ngỡ ngàng không kém.

“Anh trai chú ông ấy muốn hóa thân vào vai một người tài xế thông thường để được đích thân chăm sóc cho cháu đấy. Hai đứa thử nhớ kỹ xem đã gặp ông ấy ở đâu chưa?”

Khi này sau một lúc quan sát Jose trong một diện mạo mới, Hạ Vân liền thốt lên đầy kinh ngạc:

“Bác là người đầu bếp mà chúng cháu đã gặp ở Úc đúng không ạ?”

Minh hào nghe thấy câu nói của cô thì cố lục lọi lại trí nhớ thì mới nhận ra đây chính là người đầu bếp khi đó.

“Bác Jose, là thật ạ? Sao bác không nói gì cho cháu biết vậy?” - Minh Hào ngỡ ngàng hỏi.

Ông nhìn Minh Hào cười hiền từ nói:

“Một chút bất ngờ trước khi tạm biệt cho cháu rồi nhỉ? Bác cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng bác đã từng nói rằng quãng thời gian yêu nhau của hai đứa sẽ rất khó khăn phải không? Bác vốn đã nhìn thấu thêm được một điều nữa đó là nếu chỉ cần không bỏ cuộc thì dù cho có chuyện gì xảy ra cũng sẽ tìm lại được nhau, bác sợ cháu sẽ bỏ cuộc giữa chừng nên đã âm thầm nhúng tay vào để có thể tìm mọi cách kéo cháu lên vào những lúc cháu muốn gục ngã nhất.”

“Nhưng tại sao bác lại giúp cháu?”

“Vì bác còn thấy được cháu là một con người lương thiện.”

Khi ông dứt lời Mình Hào cũng tiến đến ôm lấy ông:

“Cảm ơn bác, thật sự cảm ơn bác, bác Jose!”

Ông cười hiền xoa đầu Minh Hào. Nói rồi ông cất lời:

“Hay hôm nay tôi sẽ nấu ăn một bữa xem như tiệc chia tay với Minh Hào, cả ba cùng về nhà thôi nào.”



Hạ Vân đứng dậy cúi đầu cảm ơn ông, không phải chỉ bởi vì bữa ăn mà còn là vì tình yêu thương mà ông đã dành cho Minh Hào trong hơn ba năm không có cô bên cạnh. Cái cúi đầu là tất cả sự biết ơn cô có thể bộc bạch ra cho ông.

Jose cũng nhìn thấy tấm lòng của Hạ Vân, ông vui vẻ gật đầu lại.



Bữa tối ngày hôm ấy mới thật đầm ấm biết bao, rất ít khi nào Jose được nhìn thấy Minh Hào thưởng thức món ăn của mình với một tâm trạng vui vẻ đến thế. Ông đã hoàn toàn yên tâm giao phó cậu lại cho Hạ Vân.



Tối hôm đó khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Jose lại đột nhiên tỉnh giấc, ông cũng đoán được có vẻ mình đang có chút buồn khi phải chuẩn bị tạm biệt Minh Hào, người mà ông xem như con trai ruột. Ông, mò mẫn từ trong tủ kính một bình rượu, cầm theo một ly đá ra ngoài hiên.

Khi đang nhâm nhi ly rượu ông đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, quay lại thì đó là Minh Hào.

Cậu gãi đầu nhìn ông nói:

“Cháu uống cùng bác được không?”

Jose cũng nhìn thấy được có vẻ Minh Hào cũng lưu luyến khi sắp phải trở về Singapore nên ông cũng vui vẻ gật đầu:

“Nhưng bác chưa lấy ly…”

Ông vừa dứt câu đã thấy Minh Hào từ sau lưng chìa ra một ly đá. Ông bật cười rồi nhích ra một chút cho cậu ngồi.

Dưới bầu trời đêm lộng gió, ông không giấu nổi sự buồn rầu:

“Ngày mai cháu đi rồi phải không?”

“Vâng ạ… Đó là ước mơ suốt ba năm qua của cháu, nhưng sao trước khi thực hiện được giấc mơ đó cháu lại cảm thấy có chút lưu luyến với nơi đây, với cả bác và chú Jame nữa…” - Giọng diệu cậu rầu rĩ hẳn đi.

Ông cười rồi nói với Minh Hào:

“Thế giới ngoài kia vẫn còn nhiều điều hay ho lắm Minh Hào à. Cháu đã làm rất tốt sứ mệnh của mình ở SAS và nó vẫn chưa dừng lại. Chỉ khác là sau này cháu sẽ vẫn được tiếp tục làm việc với SAS nhưng vẫn được ở gần người con gái mà cháu yêu. Bất cứ khi nào muốn, hãy lại về đây, bác sẽ luôn có mặt để nấu cho cháu những món ăn ngon nhất.”

Cậu quay sang nhìn ông:

“Có lẽ lời cảm ơn sẽ vẫn chưa đủ với tình yêu thương mà bác đã dành cho cháu, cháu thật sự sẽ không bao giờ quên đi công ơn của bác. Bác phải nhớ giữ sức khỏe, bất cứ lúc nào có chuyện gì xảy ra bác phải gọi ngay cho cháu nhé? Dù có đang bận cách mấy cháu cũng sẽ đến.”

Ông cười hiền từ rồi ôm Minh Hào vỗ vai cậu:

“Chà, Minh hào của bác lại trưởng thành thêm nữa rồi. Hãy sống thật hạnh phúc nhé.”

“...Vâng ạ.” - Cậu nói rồi cũng ôm lại ông.

Minh Hào cũng hiểu được tình yêu thương mà ông dành cho mình hệt như người cha dành cho con trai vậy, cậu biết chứ, nhưng thật ngại để nói ra điều này thế nên có lẽ cái ôm này là phù hợp nhất với cậu rồi.

Cháu cảm ơn bác rất nhiều, bác Jose…



Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân và Minh Hào nói lời tạm biệt với chú Jame và bác Jose rồi cũng lên đường khởi hành về Singapore.

Trước khi đi, cậu vẫn ngoái nhìn lại dáng vẻ của hai người đã đồng hành trong cuộc sống của cậu 3 năm vừa qua. Minh Hào quay lại một lần nữa cúi gập người cảm ơn họ, cô cũng cúi người để thay lời cảm ơn thêm một lần nữa rồi mới rời đi.

không khí của New York sẽ mãi ở trong trí nhớ của cậu, tạm biệt nơi đây và hẹn gặp lại!