Tôi đã từng nghe nói đến chuyện bắt cóc.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy tên cầm đầu bọn bắt cóc tự bỏ tiền túi ra để trả tiền chuộc cho con tin.
Cho nên khi bị kéo lên ghế phụ lái, đầu óc tôi vẫn còn đang mơ màng.
"Ngâm đến ngu người rồi à?"
"Quên giới thiệu, tôi là Chu Hạnh Trạch."
Ồ.
Tôi đáp lại anh ta bằng một cái hắt hơi, mặt mũi trắng bệch như một con ma nước.
Điều hòa trong xe thổi khiến tôi vô thức kéo chặt quần áo lại.
Nhưng quần áo ướt nhẹp, chẳng có tác dụng gì.
Chu Hạnh Trạch nhíu mày nhìn tôi, lặng lẽ tăng nhiệt độ điều hòa lên, rồi lái xe đến thẳng bệnh viện.
......
Khi đến bệnh viện, điều tôi không ngờ tới là Tô Nhạc, người đáng lẽ ra đang ở nhà tổ chức sinh nhật, lại xuất hiện cùng với Phương Hàn Phong ở đây.
Còn có bố mẹ cũng vội vã đến.
Từ bờ biển đến trung tâm thành phố mất nửa tiếng.
Chu Hạnh Trạch phát hiện tôi có vấn đề liền liên lạc với người mang theo quần áo sạch đợi sẵn ở cửa bệnh viện.
Giờ thì tôi đã thay xong quần áo trong xe.
Phương Hàn Phong nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Diễn xong chưa?”
"Em có biết Nhạc Nhạc lo lắng cho em thế nào không? Con bé không màng chúng tôi ngăn cản, cứ khăng khăng đòi ra biển tìm em!"
Tô Nhạc ho nhẹ một tiếng đúng lúc, mái tóc lòa xòa che trán, đôi mắt rưng rưng đầy nước.
Cô ấy kéo nhẹ tay áo của Phương Hàn Phong: "Anh à, đừng trách em gái Đạm Nguyệt.”
"Cô ấy trách em cướp đi sự yêu thương của mọi người, không thích em, nhưng em không oán cô ấy."
Phương Hàn Phong thấy vậy, lòng đau không chịu nổi.
Rồi khi nhìn tôi, ánh mắt lại đầy vẻ khó chịu.
"Nếu không phải vì em, Nhạc Nhạc đâu phải bị gió lạnh làm cảm, rồi phải vào bệnh viện như thế này?"
Trái tim tôi thắt lại.
Thì ra anh ta biết.
Anh ta biết rằng tháng mười ở Giang Thành rất lạnh, cũng biết rằng bờ biển về đêm còn lạnh hơn.
Nhưng anh ta lại không nhìn thấy mái tóc của tôi đang ướt sũng, nhỏ từng giọt nước trên trán.
Nếu không thương yêu tôi, tại sao mười năm trước họ lại đưa tôi từ trại trẻ mồ côi về nhà?
Là lương tâm cắn rứt sao?
Hay chỉ muốn một công cụ có thể mang lại lợi ích cho họ?
"A... hắt xì!"
Một cơn gió thổi qua, tôi không nhịn được hắt hơi liên tục, người run rẩy không ngừng.
Không muốn dây dưa với họ thêm nữa, tôi xoay người muốn rời đi, nhưng bất ngờ cảm thấy vai mình nặng trĩu.
Chu Hạnh Trạch đặt chiếc áo khoác của anh ta lên vai tôi.
Anh ta nhẹ nhàng nói, giọng điệu lạnh nhạt.
"Đi đâu, bệnh còn chưa khám xong."
Sắc mặt Phương Hàn Phong thay đổi, ánh mắt lướt qua tôi và Chu Hạnh Trạch, mày càng nhíu chặt.
Im lặng khoảng bốn, năm giây, đột nhiên anh ta cười nhạo.
"Em lại đang diễn trò gì nữa đây?"
Anh ta mở điện thoại, đưa cho tôi xem bài đăng trên trang cá nhân.
Rồi như vừa bừng tỉnh, anh ta chỉ vào Chu Hạnh Trạch.
"Người này chẳng lẽ chính là kẻ bắt cóc em sao?
"Sao? Bây giờ định diễn tiếp vở kịch "Tên bắt cóc bá đạo yêu tôi" à?
"Nhảy xuống biển, bắt cóc, giả bệnh, Phương Đạm Nguyệt! Diễn cũng phải có chừng mực.
"Sao em không học tập Nhạc Nhạc..."
"Học gì?" Chu Hạnh Trạch đột ngột cắt ngang, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Tô Nhạc, khẽ cười nhạt: "Học cô ấy cách giả nai sao?"
Tô Nhạc bị lời chế nhạo bất ngờ làm cho ngẩn người, mắt đỏ hoe ngay, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống không ngớt.
Phương Hàn Phong cau mày ngay: "Cậu..."
Vừa định nói điều gì đó, anh ta đã bị một câu của Chu Hạnh Trạch chặn lại.
"Cậu gì? Uống trà xanh nhiều quá nên nói năng cũng không rõ ràng à?"
Phụt.
Tôi không nhịn được, bật cười.
Tôi bị sốt, tình hình có chút phức tạp nên đã làm thủ tục nhập viện.
Chu Hạnh Trạch khoanh tay đứng dựa vào tường, giọng điệu thoáng chút trêu chọc.
"Em không có miệng à?
"Anh ta đã nói em như thế, sao không mắng lại?"
Tôi mím môi, không nói gì.
Không phải là không muốn phản kháng, chỉ là mười năm qua, lần này đến lần khác, tôi đã mệt mỏi.
Mệt mỏi đến mức khiến tôi cảm thấy rằng, trên đời này chẳng còn ai hay điều gì đáng để tôi lưu luyến nữa.
Tôi đã từng cố gắng, từng hèn mọn cầu xin tình yêu của họ, biết bao lần nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng thứ tôi nhận được chỉ là những lời trách móc và ánh mắt ngày càng đầy chán ghét.