Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 1




Khi nước biển sắp ngập đến đùi, tôi chụp một tấm selfie và đăng lên trang cá nhân.

【Hóa thân thành một con cá tự do.】

Sau khi đăng xong, tôi hít sâu một hơi.

Ngay khi chuẩn bị lao đầu xuống biển, lòng bàn tay tôi chợt cảm nhận được một sự rung nhẹ.

Tôi giơ lên xem, đó là cuộc gọi video từ anh trai tôi, Phương Hàn Phong.

Có lẽ tôi muốn nhìn lại người thân này, người mà sau tám năm xa cách, chúng tôi mới gặp lại nhau, trước khi chết.

Tôi bấm nút nhận cuộc gọi.

Ngay khoảnh khắc kết nối, giọng của Phương Hàn Phong hòa cùng tiếng sóng biển đập vào tôi.

"Em lại phát điên gì nữa vậy?!”

Chẳng phải chỉ bảo em ra ngoài mua cho Nhạc Nhạc cái bánh kem thôi sao, có đáng không? Suốt ngày không tìm cái c.h.ế.t thì em chịu không nổi à?"

Từng chữ, từng lời của anh ta, như đè nặng đến mức tôi không thở nổi.

Từ khi tôi trở về nhà họ Phương, người anh trai có chung huyết thống này chưa từng đối xử tốt với tôi, lúc nào cũng thiên vị cô gái tên Tô Nhạc kia một cách vô lý.

Dường như người đối diện đã hết kiên nhẫn, anh ta vứt lại một câu:

"Em muốn c.h.ế.t ở đâu thì chết, trước khi c.h.ế.t nhớ chặn cái bài đăng xui xẻo đó lại, đừng để Nhạc Nhạc nhìn thấy."

Rồi anh ta cúp máy.

Ở góc cuối cùng của cuộc gọi video, dưới ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt, Tô Nhạc đội mũ sinh nhật, bố mẹ ngồi quanh cô ấy, thắp những ngọn nến hồng trên chiếc bánh sinh nhật.

Họ trông như một gia đình thực sự.

Nhưng rõ ràng...

Tôi mới là con gái ruột của bố mẹ, là em gái ruột của anh ấy cơ mà.

Hôm nay, cũng là sinh nhật của tôi mà.

……

"Ôi trời! Thật sự là người sao, tôi tưởng đó là quả bóng đang tắm bồn nữa chứ!"

"Nói nhảm, cậu cận tám trăm độ khác gì mù đâu."

Khi tôi còn đang sững sờ, không biết từ đâu có một đám người lao ra từ bờ biển, nói loạn cả lên và vây quanh tôi.

Đến khi tôi hoàn hồn lại, thì đã bị kéo lên bờ, trên người còn bị buộc nhiều lớp dây.

Người đứng đầu nhóm đó hơi nhướn mày với vẻ hứng thú, cười để lộ chiếc răng nanh.

Anh ta nói đầy trêu chọc: "Xin lỗi, bắt cóc."

Tôi cúi đầu cười khổ.

"Anh g.i.ế.c tôi đi."

"......"

Rõ ràng là người đó đang sững sờ.

Một lúc sau, ánh mắt anh ta rơi vào n.g.ự.c tôi.

Quần áo ướt đẫm do bị ngâm trong nước biển, dính chặt vào da.

Tôi ngẩng đầu hoảng hốt, chẳng lẽ anh ta định cưỡng bức tôi sao?!

Theo phản xạ, tôi che n.g.ự.c lại và chạm vào một vật cứng.

Tôi khựng lại, đó là chiếc dây chuyền mà mười năm trước một người phụ nữ ở trại trẻ mồ côi tặng tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền, cổ họng khẽ động, không rõ là cảm xúc gì.

Tôi gượng cười.

"Anh à, không thể đưa cái này cho anh được."

"Nhưng anh không cần phải g.i.ế.c tôi đâu, để tôi tự nhảy xuống biển, được không?"

Anh ta không để ý đến tôi, cầm lấy điện thoại của tôi, quét qua mặt tôi để mở khóa.

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta gọi số đầu tiên trong danh bạ của tôi.

Chuông reo mãi mà không có ai nghe máy.

Số thứ hai, số thứ ba... cho đến số cuối cùng.

Cũng đều như vậy.

Sắc mặt của tên cầm đầu bọn bắt cóc càng lúc càng trở nên khó coi.

Anh ta nhíu mày, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh tôi đang bị trói chặt, rồi đăng một trạng thái lên trang cá nhân.

【Bắt cóc, năm mươi triệu, nếu không sẽ vứt xuống biển】

Danh sách bạn bè trên WeChat của tôi không nhiều.

Chủ yếu là bố mẹ, anh trai và vài người bạn cùng lớp.

Tổng cộng không quá mười người.

Sau khi bài đăng được đăng không lâu, có một tin nhắn bật lên.

Từ người mà tôi lưu tên là anh trai, Phương Hàn Phong. Lần đầu tiên trong đời anh ấy trả lời tin nhắn của tôi, nhưng mà với hai chữ—

【Cảm ơn.】

"......"

Cảm ơn cái quái gì chứ.

Tôi bất lực nói: "Anh thấy chưa, không ai cứu tôi cả."

Đột nhiên ánh mắt của tên cầm đầu bọn bắt cóc tối sầm lại, anh ta liếc tôi một cái rồi nhặt cái ví rơi bên cạnh tôi.

Trong đó có chứng minh thư của tôi và một chiếc thẻ ngân hàng.

Số tiền ít ỏi trong thẻ chắc anh ta không thèm để mắt đến, tôi cũng chẳng muốn mất công nói mật khẩu làm gì.

Dù sao c.h.ế.t sớm hay muộn cũng là chết.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần để bị giết.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, tôi khẽ mở một mắt ra để xem tình hình.

Và ngay lúc đó, tôi suýt nhảy dựng lên.

Điện thoại của tôi đang được anh ta giơ trước mặt tôi, màn hình sáng lên hiển thị một tin nhắn.

【Số đuôi 7989... tài khoản nhận 50,000,000 tệ.】

Tôi trợn tròn mắt, đếm mấy lần số không.

Năm mươi triệu!

Cả năm mươi triệu!

Tôi không tin nổi nhìn anh ta.

Chỉ thấy đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, anh ta ghé sát tai tôi cười khẽ:

"Tiền chuộc đã trả, giờ em là của anh rồi."