Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 27




Nam Cung Tra giốngnhư ta dự liệu, liền sớm chuẩn bị tốt phòng cho ta, ngay cả Lục Trúc tadẫn theo cũng có, ta giả bộ ngu làm như nhìn không ra, trước tiên hắn để cho ta ở đây, còn xoay người liền lấy ra khế ước bán thân của ta. Nhìntrên khế ước bán thân chỉ có một dấu tay mà không có tên, ta giống nhưrốt cuộc yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nét mặt ta bây giờ thoải máihiếm thấy, ánh mắt không còn lạnh lẽo như lúc đầu. Ngược lại mang theoấm áp. Ta đưa tay, nhận lấy khế ước bán thân.

"Đại ân đại đức của công tử, tiểu nữ tử không gì báo đáp." Ta vừa nói, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa tới: "Cái này, ta vẫn cất giấu trong người, liềntặng cho công tử thôi." Muốn ta lấy thân báo đáp cái gì, mau sớm đừng có nằm mộng. Thời điểm hại người, tay chân ta luôn luôn đặc biệt mau lẹ,điểm này ta cũng rất bất đắc dĩ. Ta vừa nói như vậy, vừa khẽ nghiêngđầu, lộ ra một tia e lệ.

Tư thái nữ nhi kia chỉ tồn tại trongnháy mắt, rất nhanh, ta liền khôi phục nguyên trạng. Thời điểm ta ngẩngđầu nhìn về phía Nam Cung Tra, vừa lúc bắt được trong mắt của hắn mộtchút tiếc nuối nhanh chóng vụt qua.

Thấy ta đã nói như vậy, hắntự nhiên không thể lại đưa ra yêu cầu gì quá đáng, dù sao hắn là quân tử a quân tử. Nhưng Nam Cung Tra có thể bị một khối ngọc không biết ýnghĩa là gì đuổi đi thì cũng phải là Nam Cung Tra nữa. Chỉ thấy hắn cười đến ôn hòa vô hại như bình thường, âm thanh êm dịu ôn nhã: "Chúng taquen biết cũng một thời gian rồi, có thể tạm thời lấy khăn che mặt củacô nương xuống không."

Vốn là lời vô lễ, nhưng hắn nói như vậylại làm cho người ta có một cảm giác không thể cãi lại, hơn nữa, cũngkhông tạo ra cảm giác chán ghét.

Ta đầu tiên là nhíu nhíu mày, do dự một hồi, mới chậm rãi lấy khăn che mặt xuống. Ta hiểu rõ hắn nhấtđịnh đã sớm thấy diện mạo chân thật của ta, nếu để cho hắn nhìn thêm mấy lần cũng không có gì. Hiện tại ta đã rời khỏi thuyền hoa, cho dù đứngtrước mặt ta chính là một tên cặn bã, ta cũng không lo lắng nhiều nhưvậy.

"Mấy ngày nay đa tạ công tử chăm sóc, bây giờ còn chiếu cốta thế này, ta thật sự không biết nên như thế nào biểu đạt lòng biết ơncủa mình, hôm nay, còn không thể không làm mặt dày khiến công tử thulưu." Ta vừa nói, hơi ngượng ngùng. So với lạnh lẽo không cách nào đếngần vài ngày trước đó, bộ dáng hiện tại của ta ngược lại chân thật hơnnhiều.

Biểu hiện của một cô nương trẻ trung hơn mười sáu tuổi nên có, ta cũng phải chầm chậm biểu hiện ra. Có lạnh lẽo cùng hiện tạitương phản, mới có thể tạo thành hiệu quả tốt hơn. Cho hắn biết ta cũngkhông phải là một người lạnh lẽo người, ta cũng biết cười, sẽ có sắc mặt khác.

Nam Cung Tra nghe ta vậy, rõ ràng thật vui mừng, chân màykhóe mắt ngừng cũng ngừng không được ý cười. Nhìn bộ dáng, không phải là một thư sinh tuấn mỹ lần đầu yêu sao? Chỉ là, nếu tin tưởng những biểuhiện mặt ngoài này của hắn, ta cũng không phải ta rồi, ta phòng bị rấtsâu.

Trong nguyên văn, Nam Cung Tra luôn luôn biểu hiện ôn hòa ưu nhã, song ánh mắt đa tình lại rõ ràng vô tình làm cho nữ chính sinh raảo giác thế giới của hắn chỉ có một mình nàng, một người như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng yên tâm tin tưởng?

"Không cần nói như vậy,thời gian chúng ta quen biết thật ra cũng không coi là ngắn, đây chỉ làmột cái nhấc tay mà thôi. Hơn nữa, phòng ốc của ta khá lớn, phòng kháchđủ nhiều, cô nương muốn sống đến lúc nào cũng có thể. Đúng rồi, trongkhoảng thời gian này ngươi tốt nhất không nên tùy tiện đi ra ngoài."

Ta gật đầu với hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, sợ rằng những ngườiphía ngoài đó cũng không còn mấy người thực sự hiểu rõ ta dáng dấp rasao." Ta vừa nói, tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì, bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tra: "Hôm đó ta gặp nạn, là tú bà đã cứu ta mộtmạng, mặc dù nàng để cho ta. . . . . . Trở thành gái lầu xanh. Bất quá,ân cứu mạng không thể không báo, cho nên ta nghĩ, nếu như Nam Cung côngtử có thể cứu tú bà một lần hay không."

"Ngươi muốn cứu nàng,nàng để cho ngươi thân vùi lấp thuyền hoa, phá hủy danh tiếng trong sạch của ngươi, vì sao ngươi còn muốn cứu nàng, cho dù nàng đã từng đã cứungươi."

"Có lẽ đối với người ngoài mà nói ta đã mất trong sạch,nhưng thanh giả tự thanh, ta không sợ hãi lời đồn đại phỏng đoán củangười ngoài, chỉ cần kiên định giữ vững lòng tin của mình là được. Hơnnữa, vì bảo vệ danh tiếng của mình, ta đã dốc toàn lực, ta cũng sớm đãtính toán xong đời này của mình, không có gì phải để ý." Ta vừa nói, migian mang theo nửa phần ưu sầu, nửa phần hào hiệp.

Nụ cười trong mắt Nam Cung Tra ít đi, ngược lại nhiều hơn một tia thâm trầm nghiêm túc.

Ta làm như không thấy bộ dáng hiện tại của hắn, tiếp tục mở miệng: "Tú bàđã từng đã cứu ta một mạng là sự thật, nàng gặp nạn, ta không thể làmnhư không thấy, mặc dù ta vì vậy lấy được tự do, bất quá, phần ân tìnhnày vẫn còn."

Nam Cung Tra: "Được, ta giúp ngươi."

Takhông ngờ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, ngẩn người, một đôi tròng mắtquên mất dời đi từ trên gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nếu như, có người cho rằng ta bị những lời này của hắn làm cảm động sau đó động lòng, vậy thì sai lầm lắm rồi. Ta đang nhìn vào mắt hắn, nhìn xem trong đôi mắt hắnta là như thế nào.

Thông qua cái bóng của ta trong mắt hắn, tathích đáng điều chỉnh ánh mắt cùng vẻ mặt của ta, sau khi nét mặt của ta chuyển thành kinh ngạc cùng an tâm, nụ cười của ta rực rỡ như ánh nắngchiều: "Như vậy, đa tạ công tử rồi. Ta không có thói quen thiếu nhântình người khác, nếu như có điều gì ta có thể làm xin tận lực nói cho ta biết, quấy rầy thêm một một thời gian nữa, ta tự sẽ rời đi."

Hắn hoàn toàn không ngờ ta sẽ lưu loát nói sẽ rời đi như vậy, cảm xúc mắthứng trong mắt Nam Cung Tra không cẩn thận tiết lộ một chút ra ngoài. Ta vẫn như cũ làm như không thấy, hướng về phía hắn cười yếu ớt, cười đếncó chút xa lạ. Gần ngay trước mắt, lại như có khoảng cách xa xôi, đây là thứ ta muốn biểu đạt ra.

Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Đã nói, chỉ là một cái nhấc tay, hơn nữa thời gian chung đụng này, ta sớm đã coi cônương là tri kỷ, ngươi còn như thế, cũng quá mức xa lạ. Ta nghĩ, ở trênthế giới này, không có người nào có thể tâm linh tương giao cùng ta hơnso với cô nương, cô nương liền an tâm ở lại đi."

"Ngươi nói nhưvậy, thật đúng là bá đạo, nói là tri kỷ, thật ra giữa chúng ta cũngkhông quen thuộc. Đối với ta mà nói, khoảng cách như vậy khiến cho tarất hài lòng, cũng không muốn thay đổi nhiều." Lời này của ta mới nóixong, cổ tay liền căng thẳng, ta cúi đầu vừa nhìn, người trước mặt dùngsức bắt được cổ tay của ta, khiến cho ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta chạm vào đáy mắt hắn, nồng đậm gợn sóng núp dưới vẻ ôn hòa: "Người đây là. . . . . ."

"Chưa quen thuộc, chỉ là bản thân cô nương từng bước từng bước tạo ra khoảngcách mà thôi. Thành thật mà nói, đối với ta, bí mật trên người cô nươngthật là quá nhiều, ta có rất nhiều điều không biết, ta một mực thử đếngần, mỗi lần cảm giác cô nương có một chút dao động, ngươi liễn sẽ kéoxa khoảng cách, cứ như vậy sợ bị người khác hiểu được con người thực sựcủa ngươi sao?"

Hắn nói xong, trong ôn hòa mang theo bá đạo,trong bá đạo mang theo mưa to gió lớn chưa từng có, cổ tay của ta bị nắm có chút đau, nhưng ta không phát ra bất kỳ âm thanh gì, ta đang mãnhliệt kích động trợn trắng nhẫn nại. . . . . .

Chiến thuật như gần như xa!

"Quá thất lễ, xin công tử buông tay."

"Vì sao gặp nạn, vì sao uất ức mình cũng không tình nguyện ở lại đây, chodù mất đi trong sạch cũng là bộ dạng không để ý chút nào, ta không tinđây chẳng qua là bởi ngươi quá mức kiêu ngạo. Nữ tử kiêu ngạo như ngươi, như thế nào tất cả đều không thèm để ý." Nam Cung Tra một bộ rất hiểuta, trong mắt từ từ tràn ra một loại tình cảm chân thật, ta nhìn hắn,không nói gì.

"Không thể nói ra miệng sao?"

"Công tử đốivới ta là có ân, nhưng còn chưa tới trình độ để cho ta cái gì cũng cóthể nói ra khỏi miệng, xin công tử buông tay." Ta cảm thấy được, ta đang từng bước một chọc giận hắn, thời điểm ta cho là hắn sẽ tức giận, hắnngược lại cười.

"Là ta thất lễ." Hắn buông tay của ta ra, trong mắt lại khôi phục ôn hòa lúc trước.

Ta hiểu rõ, hắn không sai biệt lắm muốn đi điều tra thân phận thật sự củata, ta đương nhiên không thể để cho hắn lập tức có ý nghĩ như vậy, vìvậy ta quyết định dời đi sự chú ý của hắn. Ta nhẹ nhàng hắng giọnh mộttiếng, dùng cái tay khác đặt ở cổ tay ta vừa bị nắm một hồi, quả nhiên,hắn lập tức nhìn ta .

"Thế nào, ta làm đau ngươi?"

Ta hướng hắn lắc đầu, sắc mặt lại có chút tái nhợt: "Hẳn là không đáng ngại."

Ta nói vậy, hắn càng thêm không yên lòng, sau khi biết ta là người khôngthể dùng ngôn ngữ để làm cảm động, hắn lại một lần nữa động thủ, nắm lấy tay của ta, cẩn thận kéo tay áo của ta, quả nhiên, cổ tay trắng nõn mềm mại của ta đã xanh một vòng. Cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ cơ thể thụ ngượccủa ta! Bởi vì cổ tay bị thương như vậy, ta lập tức điềm đạm đáng yêu,hết lần này tới lần khác ta lại biểu hiện rất kiên cường, khiến Nam Cung Tra muốn trách cứ cũng không hạ miệng được, muốn an ủi lại nghẹn khôngnói ra được.

"Xin lỗi, ta lập tức đi lấy thuốc, ngươi trước tiên ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, ta lập tức sẽ trở lại." Hắn nói xong,giọng nói mang chút áy náy, cũng mang theo chút trách cứ.

Takhông gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thấy hắn xoay người rời đi. Saukhi hắn rời đi ta mới lắc lắc cổ tay bị nắm, đi tới bên giường ngồixuống. Ta đang suy tư, kế tiếp phải rời đi như thế nào. Xem ra trướcthời gian trước đó ta diễn không tệ, Nam Cung Tra đã đi vào trong vòngkế hoạch của ta, bước kế tiếp làm như thế nào mới có thể không làm tổnthương đến bản thân, một mạch rời khỏi đây?

Nếu như bị cứng rắngiữ lại liền hỏng bét, mới vừa rồi Nam Cung Tra đã không cẩn thận lộ ramột mặt bá đạo cường thế, sợ thời điểm bộ mặt thật của hắn bại lộ cũngkhông xa, ta tốt nhất rời đi trước khi hắn tháo bộ mặt ngụy quân tửxuống.

Trước bởi vì ta muốn nói chuyện cùng Nam Cung Tra, LụcTrúc đã bị đuổi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, nghĩ tới đợi lát nữa Nam Cung Tra nói không chừng muốn giúp ta thoa thuốc, nội tâm taliền hơi kháng cự.

Không đợi ta u buồn bao lâu, Nam Cung Tra đãtrở lại rồi, hắn rời đi vội vàng, trở lại cũng có chút vội vàng, nếu như là nữ tử bình thường, lúc này tám phần liền cảm động, thế nhưng takhông phải. Lòng ta so với sắt đá còn cứng rắn hơn, máu so rắn còn lạnhhơn, không tin tưởng bất kỳ ai trên thế giới này, thật đáng buồn lạitịch mịch, nhưng ta cũng không nguyện ý thay đổi trạng thái như vậy. Sợrằng, trên thế giới này cũng khó có người khiến cho ta thay đổi.

Ta nhìn Nam Cung Tra động thủ thật sự giúp ta thoa thuốc, ta vội vàng đưa tay ngăn cản: "Ta tự mình làm."

"Coi như để cho ta lấy công chuộc tội, thương thế kia dù sao cũng là ta tạothành." Hắn cười, rất đơn giản liền kéo tay ta ra, cố chấp nhất địnhphải giúp ta thoa thuốc. Bởi vì tác giả thiết định, da của ta cực kỳtrắng noãn yếu ớt, khi hắn thực sự tiếp xúc đến da của ta, ta có thể cảm thấy đầu ngón tay của hắn cũng có chút run rẩy, hình như không dám nặng tay. Dáng vẻ thận trọng này, giống như tay ta là trân bảo gì đó.

Khóe miệng ta ngoắc ngoắc, cười như không cười, hắn không nhìn thấy nụ cười hiện tại của ta, vì vậy ta không có gì cố kỵ.

Chuyện này. . . . . . Coi như là một loại ý nghĩa khác của tiếp xúc da thịtsao? Nếu không phải sợ ta phản kháng quá kịch liệt khiến người này trựctiếp hắc hóa, ta như thế nào lại nhẫn nại để hắn đụng đến thân thể củata? Thật tiếc nuối, bởi vì phải diễn trò nên không có biện pháp một cước đá vào cái phía dưới kia, hoặc là dứt khoát cho hắn một tát tai.

Mặc dù Nam Cung Tra không quan hệ nam nữ bừa bãi như mỗ Vương Gia, nhưngbởi vì biểu hiện của hắn khi phát hiện ra nữ phụ là một nữ nhân ác độngsau khi nữ phụ trở lại trong kịch tình, làm cho ta. . . . . . Cực kỳ khó chịu. Loại khó chịu không phải đá phía dưới kia là có thể phát tiếtđược, cho nên ta mới đi con đường tình cảm.

Yêu nữ phụ, rồi lạiđối với thân thể nữ chính lưu luyến không dứt, yêu nữ chính lại cùng nữphụ cả ngày lăn lộn trên giường, nam nhân như vậy cũng có thể được thathứ, quả thực là quá buồn cười. Cho dù có hiểu rõ đây là một thế giớithiên lôi máu chó không có logic, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được hỏa khí của ta.

Khi hắn bôi thuốc cho ta xong, ta lập tức liềnthu tay lại, còn âm thầm thế trong nội tâm, nếu như hắn còn dám duỗimóng vuốt tới đây đụng vào ta, cộng thêm lần đụng chạm này, nhìn xem takhông đá phá hắn!

"Chuyện này, ta có thể coi như chưa xảy ra, xin Nam Cung công tử không cần lại làm ra hành động quá lễ." Ta dùng đưalưng về phía hắn, nói như vậy .

Thanh âm Nam Cung Tra vẫn ôn hòa như cũ: "Lần này là lỗi của ta, sau này sẽ không, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."

Thấy hắn muốn đi, ta vội vàng xoay người, nhìn hắn: "Đúng rồi, về thân phậnchân thật của ta, rất xin lỗi hiện tại không thể nói, có lẽ cũng khônglâu lắm ngươi liền có thể biết, nhưng, không phải hiện tại. Ta ghétngười khác sau lưng ta điều tra lý lịch của ta."

Nam Cung Tranhìn ta, nụ cười không giảm, nhưng ta biết, hắn tạm thời sẽ không đi tra chuyện của ta. Ta cho tới bây giờ sẽ không biểu hiện mình là một ngườixinh đẹp không có đại não, chắc hẳn hắn cũng biết ta đã đoán hắn nghĩmuốn đi điều tra thân phận của ta rồi.

"Yên tâm đi, ta sẽ đợi đến khi chính ngươi muốn nói."

Mặc dù Nam Cung Tra nói như vậy , ta lại nghe được lời hắn không nói ramiệng. Đại khái, hắn đã hạ quyết định muốn lưu ta lại, bởi vì ta phảilưu lại, hắn mới đợi được đến ngày ấy.

Ta làm như không nghe ra ý của hắn, đưa hắn ra ngoài phòng.

Ở trước phòng ta trồng vài cây trúc xanh, hoàn cảnh đặc biệt thanh tịnhvà xinh đẹp, Nam Cung Tra rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn ta. Talười biếng tựa vào cạnh cửa, mặt không chút thay đổi.

Một nam nhân mang mặt nạ mặt rỗ đi tới, đứng ở bên cạnh ta.

"Ngươi ở đây đùa với lửa." Hắn nói.

Ta cười, lông mày cong cong nhìn nam nhân bên cạnh: "Bạn hữu, ta luôn đùavới lửa, đùa người, đùa mình. Trước khi lửa cháy đến trên người ta, tabảo đảm khiến lửa không cháy được nữa."

Nghe được ta nói như vậy, nam nhân phản xạ có điều kiện nhìn một chút phía dưới của mình.

Ta: "Ta không phải chỉ cái đó. . . . . . Ngươi cảm thấy, để cho hắn bị nữ nhân X đến tinh tẫn nhân vong thì như thế nào?"

"Ngươi thật là ác độc. . . . . ."