Không chịu sự bó buộc của tác giả mẹ kế, Bách Lý Vô Sắc tha hồ tung hoành, đem hết vốn liếng của nữ phụ Tấn Giang ra trêu đùa mấy tên tra nam, khiến chúng sống dở chết dở. Đồng hành cùng với nàng đó là vị Sẹo ca mặt sẹo thân thế bí ẩn. Hai người tung hoành giang hồ, cùng rơi vào những tình huống dở khóc dở cười và thoát hiểm trong gang tấc. “Phật nói, ngươi không vào địa ngục thì ai vào? Vì không muốn sống trong đau khổ nữa, ta đành phải kéo các ngươi vào địa ngục. Ta cười dữ tợn, xoa tay!"
Đầu tiên, cô đi mua một bao thuốc bột. Cô hạ một lượng lớn xuân dược và mê dược vào thức ăn trong tiệc đưa tiễn, làm nam nhân muốn vươn cánh tay tội ác đến cô hôn mê trước, sau đó trói vào ghế, cởi quần lộ ra. Sau đó lại khóa cửa từ bên ngoài, nhốt hai người trúng dược trong phòng. Tuy rằng cô làm việc này, nhưng có làm nên chuyện hay không, cần phải dựa vào thiên phú của bọn họ. Sau khi làm xong hết thảy, cô lấy sạch toàn bộ tài sản của Liễu gia, chạy trốn suốt đêm!
Ở trong Phiêu Hương viện, cô sẽ gặp nam cặn bã thứ nhất trong cuộc đời, bị ngược tâm ngược tâm ngược phổi ngược gan, vì chống lại vận mệnh như vậy, cô quyết định chạy ngược hướng Phiêu Hương viện. Tiếc là mưa rơi suốt đêm, vì thế cô bi thương tiến vào một ngôi miếu đổ nát. Cô đi vào, liền phát hiện có một nam nhân ở trong, hơn nữa cô còn biết hắn! Hiểu rõ tình huống vô cùng hung hiểm lúc này, cô tung chân lên… đá vào nơi đang dựng thẳng của hắn!