28 Cái kết của cuộc hành trình: Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!
Nick bị bắt, toàn bộ đàn em của cậu ta sau đó cũng lần lượt rơi vào vòng vây của cảnh sát. Dục Mạc Sâm cùng với Phó Hoành tổ chức tang lễ cho Ái Hiểu Tâm, cuối cùng chôn cất cô ta ngay trên hòn đảo. Mọi thứ lại đi vào quy củ. Chỉ là sau một ngày, tổ chức trở nên có chút vắng lặng. Lão Nhị thì hoá thành kẻ thù, chị Tứ thì bị lão Nhị bắn chết. Có lẽ đến giờ này vẫn còn người chưa tiếp nhận hết được mọi việc đang diễn ra.
- Đại ca! Anh thật sự đi sao?
Dục Mạc Sâm đưa đôi mắt hướng về biển lớn, gật đầu:
- Tất cả đã qua rồi! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ là bảo vệ cuộc sống cho ngư dân vùng biển theo như những gì ba tôi dặn dò. Bây giờ thì tôi cũng nên bảo vệ cuộc sống của chính mình, đúng chứ?
Phó Hoành quỳ xuống, ngay lập tức những anh em khác phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống. Hắn bước lên thuyền, quay lại nhìn mọi người một lượt rồi cất giọng hùng hổ:
- Nghe cho kĩ đây! Sau này người các chú cần nghe lời là Phó Hoành! Người các chú gọi là đại ca cũng là Phó Hoành! Cùng nhau xây dựng một tổ chức tốt, đây là mệnh lệnh cuối cùng mà tôi muốn các chú phải nghe và làm theo!
- Rõ!!!
Một tiếng đồng thanh và dứt khoát vang lên, trong không khí đượm màu rạo rực của lòng người. Có cả chút tiếc nuối nữa.
Hắn quyết định sẽ rời tổ chức!
Qua nhiều cam go, sóng gió, sau cùng thì hắn nhận ra một điều.
Con thuyền rẽ lối trên mặt biển. Anh em trên đảo đều đứng bật dậy vẫy tay chào hắn, không biết lúc nào sẽ có ngày tái ngộ. Hắn ngồi trong boong tàu khẽ nhếch nhẹ môi mỉm cười, rồi ưu tư nhìn biển xanh rộng lớn phía trước.
Hắn dùng tuổi trẻ để rong ruổi thứ gọi là yên bình, hạnh phúc của ngư dân. Cho tới cuối cùng, khi đã để qua mất tuổi trẻ, hắn lại đi rong ruổi cái gọi là yên bình, hạnh phúc của chính bản thân.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ rời bỏ tổ chức. Hơn nữa, hắn cũng không thể ngờ rằng mình làm như vậy là vì một cô gái.
Năm hắn thay ba mình lên cầm quyền ở tổ chức, hắn chỉ nghĩ cuộc sống sẽ rất đơn giản. Lãnh đạo tổ chức thật tốt, tới cuối đời sẽ chết đi trong thầm lặng. Hắn sẽ được anh em gọi một tiếng đại ca trịnh trọng trước khi về làm cát bụi. Hắn không nghĩ tới chuyện tìm cho mình một cô gái để yêu đương hạnh phúc. Vì thiết nghĩ hắn không hợp với điều đó.
Ít nhất là cô gái nào chịu nổi hắn chứ?
Nhưng cuộc sống mà, có rất nhiều cuộc gặp gỡ xảy ra. Và không biết là do gió, do mưa hay do định mệnh mà hắn và cô gái đó lại gặp nhau nữa.
Rồi hai người đến bên nhau trong hoàn cảnh hết sức kì lạ. Vừa có chút bắt buộc, vừa có chút tự nhiên, chính hắn cũng không hiểu rốt cuộc thì cuộc gặp gỡ này kì lạ đến như thế nào.
Tựa như một giấc mơ vậy. Đến một cách mơ hồ, không tự chủ được.
Vài cánh hải âu chao liện trên bầu trời. Rốt cuộc thì đâu là nhà của chúng?
Và đâu là nhà của hắn đây?
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố đó sao?
Chẳng phải nhà là nơi làm ta vứt bỏ được bao nhiêu phiền muộn bên ngoài như trên sách vở đã nói? Thế sao vào giờ phút này, lúc hắn chuẩn bị được về nhà thì hắn lại không có cảm giác như thế?
Hắn, đã và đang trở thành một kẻ mang nhiều ưu tư.
Hắn nghĩ nhiều hơn là một cuộc sống đơn độc.
Hắn muốn nhiều hơn là một cuộc sống thăng hoa.
Giờ đây, vào khoảnh khắc này, tâm hồn hắn có chút nhẹ nhàng như cánh chim, nhưng cũng có chút nặng nề tựa như sỏi đá. Hắn mông lung suy nghĩ về sau này, về chuyện tương lai.
Dục Mạc Sâm là một con thuyền, ngày ngày lướt trên mặt biển, đêm về mang một giấc mộng nồng mùi muốn chát.
Dục Mạc Sâm là một cánh diều, chiều chiều thướt tha trên mây, tối đến ôm trọn hơi thở của mặt trời chói chang.
Nhưng giờ thuyền không có chủ, diều bị đứt dây. Hắn nên rẽ lối nào, bay đến phương nao?
Hắn luôn dứt khoát trong mọi chuyện, chỉ là lần này không như thế nữa.
Rốt cuộc thì những năm tháng còn lại của cuộc đời, hắn sẽ làm gì?
Bên ai?
Và cố gắng vì một điều gì nữa đây?
Từng con sóng thi nhau đập vào mạn thuyền, rồi lại nối đuối nhau tan biến giữa dòng nước mênh mông.
Rõ ràng bọt biển trắng xoá nằm ở đó, nhưng đưa tay chạm vào thì tất cả chỉ tựa hư không. Đây, là một điều vừa vô lí vừa hợp tình mà tạo hoá cố ý tạo ra sao?
Dục Mạc Sâm hít sâu một hơi gió biển, đôi mắt sâu thẳm hờ hững khép lại.
Hắn không biết, cũng không muốn biết nữa.
Vài tháng sau...
"Tóm gọn được nhóm đối tượng đang sử dụng ma tuý tại khách sạn X vào 23 giờ đêm qua. Nhóm đối tượng năm người gồm A 32 tuổi, B 35 tuổi, C 38 tuổi, D 45 tuổi và Hồ Minh 56 tuổi. Hiện cơ quan công an đang tạm giam nhóm đối tượng chờ ngày xét xử."
- Bị bắt rồi à? Hoá ra là nghiện ma tuý!
Hắn nghe được tin tức trên trong tiệm tạp hoá nhỏ bên đường liền lầm bầm. Người phụ nữ trung niên là chủ của cửa hàng khẽ huýt vai hắn:
- Người quen à?
Hắn lắc nhẹ đầu, lấy ra mấy tệ trả tiền chai nước mình vừa lấy.
Hồ Minh...ba vợ hắn đó!
Ông ta không những nghiện ma tuý, mà còn nhẫn tâm bán con gái mình biết bao nhiêu lần cơ.
Như sực nhớ ra điều gì, hắn vội vàng lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh, hỏi bà chủ kia:
- Bà từng gặp cô gái này bao giờ chưa?
- Ây da! Cô gái này đẹp thật, tiếc là tôi chưa gặp bao giờ. Sao thế? Vợ cậu à?
Dục Mạc Sâm ừ lạnh, cảm ơn một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Mân mê tấm ảnh trên tay, hắn đưa đôi mắt mệt mỏi phóng ra xa, một vùng trời thu lại nơi đáy mắt.
Em thấy không? Những người cần trả giá cuối cùng cũng trả giá rồi!
Vậy những người cần hạnh phúc thì đến bao giờ mới có đây hả em?
Hắn một hơi uống gần hết chai nước suối, sau đó vặn chặt nắp chai rồi một cước đá thẳng nó vào sọt rác. Vài người đi đường khẽ nuốt nước bọt cái ực. Hắn không thèm để ý đến những ánh mắt đó, chỉ tiếp tục tiến về phía trước rồi bắt đầu công việc của mọi ngày.
- Xin hỏi cô từng thấy người này chưa?
- Xin lỗi anh nhưng tôi chưa thấy qua.
- Cảm ơn cô.
...
- Cậu cho tôi hỏi một chút! Cậu thấy qua cô gái này chưa?
- Chưa.
- Cảm ơn cậu.
...
- Các cô ở đây có ai thấy qua cô gái này chưa?
- Chúng tôi chưa thấy bao giờ.
- Cảm ơn nhiều.
...
Hôm nay trời nắng khá gắt, mồ hôi trên người hắn chảy ra đẫm cả lưng áo. Làn da đen sạm dưới nắng kia trông càng bóng bẩy. Hắn quẹt đi dòng nước sắp chảy ra từ thái dương, hỏi tiếp một bà cụ đang ngồi bên bờ hồ:
- Cho cháu hỏi là bà từng thấy người này chưa?
Bà cụ run rẩy cầm lấy tấm ảnh đã hơi ngả màu, ngắm nghía hồi lâu. Những tưởng là có chút manh mối nên hắn mừng rỡ. Không ngờ bà cụ lắc đầu rồi mỉm cười hiền hậu:
- Con bé dễ thương quá!
Hắn hụt hẫng đón lấy tấm ảnh, nhẹ cảm ơn bà cụ rồi xoay lưng bỏ đi. Bà cụ nhìn theo bóng lưng hắn, tinh tế nhận ra một nỗi cô độc đang bao trùm lên chàng trai kia.
Bà chuyển ánh mắt sang mặt hồ, lòng bồi hồi nhớ lại những năm tháng đã qua.
Bà cũng từng tìm kiếm một người một cách vô vọng như thế.
Tốn bao nhiêu nước mắt và hơi sức, rốt cuộc thì cho đến giờ này bà vẫn cô độc một mình.
Chỉ mong chàng trai kia có thể tìm thấy người mình đang muốn tìm. Đừng để một người nào phải dành cả đời để dâng hiến cho hai chữ mong mỏi nữa.
Có bao nhiêu khổ đau và bất hạnh, chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu mà thôi.
Sau vài giờ đồng hồ liên tục hỏi han, hắn mệt mỏi đi mua cho mình một cốc mì ăn vội. Suốt mấy tháng qua hắn luôn chỉ ăn mỗi mì tôm, đâm ra cơ thể sụt cân không kiểm soát.
Nhìn hắn bây giờ tàn tạ hơn rất nhiều.
Khói nóng bốc lên nghi ngút, một mùi thơm lan toả trong không gian. Tiếng xe cô ồn ào, tiếng cười nói trộn lẫn...tất cả vẫn rạo rực và đầy sức sống như thuở ban đầu.
Trong một góc nhỏ nào đó, có một đốm lửa nhỏ vẫn le lói sáng. Cố sáng thêm một chút để sưởi ấm trái tim thêm một chút. Sưởi ấm trái tim thêm một chút để có động lực thêm một chút. Từng chút từng chút một như thế, lâu dần cũng hoá thành thứ gì đó to lớn và vĩ mô.
Hắn cúi thấp đầu, ăn vội những gắp mì to. Buổi trưa ở con phố này khá đông người qua lại, hắn có thể tận dụng thời điểm này để kiếm thêm chút tin tức về cô gái đó.
Vị chua của mì làm dạ dày hắn sôi lên. Dục Mạc Sâm mặc kệ cảm giác đó, cũng chẳng hay biết có một người đang nhìn mình chăm chú.
Đợi hắn ăn xong, người kia mới tiến lại gần rồi chìa ra một chai nước mát lạnh, thì thào:
- Của anh đây!
Hắn ngẩng đầu nhìn kẻ kia, đôi mắt mở to lên vì có chút bất ngờ.
- Đại ca! Dạo này anh ốm quá!
- Phó Hoành! Sao chú ở đây?
Phó Hoành ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, cười nhẹ:
- Em biết đại ca là người rất cứng đầu, nhất định sẽ không vứt bỏ cô gái đó. Vậy nên suốt thời gian qua em luôn âm thầm tìm cô gái đó phụ anh.
Dục Mạc Sâm đưa đôi mắt ngắm nhìn người đồng đội lúc trước của mình một lát, gật đầu:
- Cảm ơn chú!
- Anh khổ đến mức này sao?
Hắn đưa tay với lấy chai nước, tu ừng ực những giọt nước mát mẻ. Hắn nhún nhẹ vai, giọng đầy sự tự nhiên:
- Không khổ! Đối với tôi chừng này chẳng là gì cả!
- Cho dù không tìm được đại ca vẫn nhất định đi tìm chị dâu sao?
- Đúng vậy! Cho đến lúc chết!
Phó Hoành bị niềm tin của hắn thuyết phục, bật cười khanh khách:
- Anh không chết đâu! Anh nhất định sẽ sống rất thọ!
Cậu ta lấy ra từ trong túi áo một tấm ảnh mới, nghiêng đầu:
- Đi khoảng hai trăm cây số về vùng thảo nguyên phía Bắc sẽ thấy. Đi! Em đưa đại ca đi!
Hắn run rẩy nắm lấy tấm ảnh. Rõ ràng đây chính là cô gái đó...
Không thể chờ thêm được nữa, hắn cùng người anh em của mình cấp tốc lên đường. Ngồi trên xe, hắn liên tục ngắm nghía tấm ảnh mà cậu ta đưa, một nỗi chua xót vô hạn ngập tràn trong trái tim.
Dù là ảnh chụp lén, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra sự buồn bã u ám bao lấy cô. Sự u ám chết chóc đó khiến cô đã cô độc nay càng cô độc.
Suốt quãng đường, hắn chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để được gặp cô nhanh nhất có thể. Trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng thì cũng đến nơi.
Chiếc xe và Phó Hoành ở lại dưới chân đồi, còn Dục Mạc Sâm thì tự mình băng qua con đường mòn để đến một nơi rất xa. Xung quanh hắn toàn là hoa và cỏ. Những cánh hoa vàng đẹp đến chói mắt nối đuôi nhau chạy dài đến vô tận. Trước mắt hắn hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ. Đoán chắc đó là nơi có cô gái mình bấy lâu nay tìm kiếm, hắn run run đi rất chậm đến trước căn nhà. Dục Mạc Sâm hít sâu một hơi đầy những can đảm, khẽ gõ lên cửa ba tiếng. Vài giây sau thì có người ra mở cửa.
Cuộc đời là những chuỗi dài của nhiều sự gặp gỡ. Nhưng cho đến cuối cùng, người mà anh muốn gặp nhất chính là em!
Trúc Lam nhìn thấy hắn, đôi mắt mở to vì quá ngạc nhiên và đột ngột. Cô bám chắc lấy cánh cửa, khẽ khàng gọi hai chữ:
- Mạc Sâm!
Dục Mạc Sâm cố nhìn một lần hình ảnh mình tìm kiếm suốt bao lâu nay, thế nhưng tất cả đã bị nhoè đi bởi làn nước mắt. Hắn mỉm cười ngọt ngào - một nụ cười mà cả quãng đời sau này hắn tưởng chừng như đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Mặc cho sóng gió ngoài kia có vùi dập cây cỏ.
Mặc cho bão bùng ngoài kia có cuốn theo chim muông.
Tất cả...tất cả mọi thứ không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì bây giờ, trước mắt anh đây chính là tất cả.
Cuối cùng thì anh...cũng tìm thấy em rồi!
- Cuối cùng thì anh...cũng tìm thấy em!
HẾT
Vẫn là câu nói đó: cái kết đẹp nhất chính là cái kết do bản thân nghĩ ra. Dục Sâm và Trúc Lam có như thế nào cũng chính bản thân các bạn tự mình thoả mãn ham muốn của mình. Chỉ là sau cùng, họ vẫn tìm thấy nhau, đúng không?!