27
- Cuối cùng thì...cho tới lúc chết...em cũng được anh ôm vào lòng!
- Câm mồm! Tôi ra lệnh cho cô phải sống tiếp!
Hắn cáu gắt lên, đôi mắt ngập tràn giận dữ. Đối diện với ánh mắt đó, Ái Hiểu Tâm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu:
- Xin...xin lỗi anh! Lần này...em phải kháng lệnh rồi!
Bằng những sức lực cuối cùng, cô ta cố gắng chạm vào da thịt trên mặt hắn. Hắn để yên cho cô ta sờ nắn khuôn mặt mình, mồ hôi chảy ra đẫm cả lưng áo. Ái Hiểu Tâm dẫu cười nhưng cứ như khóc, thì thào:
- Nhà trên đảo...là do em đốt!
Hắn mở to đôi mắt, lắng nghe những câu từ khó nuốt:
- Em chỉ muốn...chỉ muốn níu chân anh ở lại đảo. Em muốn gần...anh.
- Cô là người của Nick, tại sao ban nãy lại lựa chọn cứu tôi?
- Em nói rồi...còn gì? Tám năm trước em đã...đã là người của anh rồi!
Dục Mạc Sâm không hỏi thêm câu nào, chuẩn bị bế thốc cô ta lên thì bị cô ta níu lại không cho bế. Ái Hiểu Tâm lắc đầu, nụ cười thê lương làm xót xa những kẻ gần đó:
- Đừng! Em...không cứu được nữa rồi!
Máu thấm đẫm trên cơ thể cô ta, lan sang cả vạt áo của hắn. Nhận ra bản thân không thể trụ lâu thêm nữa, Ái Hiểu Tâm rướn nhẹ đôi mắt đầy mệt mỏi, hỏi chậm:
- Em...kiếp này em...không thể có anh! Vậy thì kiếp sau...kiếp sau chúng ta...ta nên duyên được không?
Dục Mạc Sâm nhìn thẳng vào cô gái trong lòng, giọng chắc nịch:
- Không! Tôi vốn không tin có kiếp sau! Tôi chỉ biết kiếp này tôi vĩnh viễn chỉ yêu và được yêu một người!
Một giọt lệ nóng làm nhoà đi hình ảnh của người trước mắt. Ái Hiểu Tâm gật nhẹ đầu, sau cùng thì đôi bàn tay run rẩy kia cũng bật lực buông thõng xuống.
Hết rồi! Một đời hồng nhan đến đây là hết!
Tựa như một cánh hoa mỏng. Sớm nở tối tàn, dẫu đẹp rực rỡ nhưng tiếc là chỉ đẹp trong một khoảnh khắc.
Sau đó, trùng trùng vô tận chìm đắm trong bóng đêm mịt mù. Không ánh sáng, không nụ cười, không còn lại gì khiến cánh hoa đó có thể nở một lần nữa.
Không còn lại gì nữa...
Cha của Ái Hiểu Tâm ép con gái tham gia tổ chức của Nick. Sau hai năm âm thầm hoạt động, Nick cho người bắt cô ta phải tham gia vào tổ chức của Dục Mạc Sâm. Để làm gì? Để chứng minh thực lực của bản thân! Chỉ cần cô ta giúp Nick giết được Dục Mạc Sâm, địa vị của cô ta sẽ một bước lên mây. Cha của cô ta cũng sẽ có được rất nhiều tiền tài và quyền lực. Vậy là bắt đầu những chuỗi ngày kì lạ. Vừa tối tăm vừa ngập tràn màu sắc, Ái Hiểu Tâm thật không biết bản thân đang nghĩ gì.
Để vào được tổ chức của Dục Mạc Sâm, cô ta đã phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra gian khổ. Thế nhưng kẻ đứng đầu mặt mũi trông như thế nào cô ta không biết. Trong một đêm mưa ngập tràn mùi máu, cô ta trông thấy một thiếu niên mang gương mặt lạnh lẽo đang tự mình bắn chết vài kẻ ngán đường. Do quá chăm chú nên cô ta không biết có kẻ đang muốn đâm mình. Thật may mắn là chính thiếu niên kia đã cứu được cô ta. Anh chàng thiếu niên đó dùng đôi mắt đầy băng giá nhìn cô ta một cái, giọng tựa như một mãnh thú đang gào rú trong đêm:
- Đây là chiến trường, không phải nơi cho cô ngắm cảnh!
Sau cuộc chiến đẫm máu, Ái Hiểu Tâm mang cơ thể đầy vết thương đi tìm chàng thiếu niên kia. Cô ta bắt gặp chàng thiếu niên bị thương cũng rất nặng, đang được cấp cứu tại chỗ. Thế nhưng trên mặt chàng thiếu niên không có lấy một tia đau đớn. Hàn khí lạnh lùng vẫn luôn bao phủ lấy anh chàng, khiến người khác sợ hãi không dám đến gần. Không ngờ cô ta bị chính anh chàng phát hiện. Chàng thiếu niên gọi cô ta đến gần, hỏi khẽ:
- Sợ không?
Ái Hiểu Tâm bị cuốn hút bởi đôi mắt thâm sâu đó, lắc đầu:
- Không! Không sợ!
Một góc đèn điện chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú, cô ta nhìn thấy rõ hơn dung mạo của người trước mặt. Không biết đứng đó bao lâu thì bên ngoài có kẻ bước vào:
- Đại ca! Bắt được vài tên còn sống, hiện đang nhốt ngoài kia!
Một tiếng đại ca làm cô ta giật mình. Hoá ra đây chính là người cầm đầu?
Sau đêm đó, cô ta cũng biết được tên của chàng thiếu niên này là Dục Mạc Sâm.
Trong ba năm tiếp theo, số lần được gặp lại hắn có chút tăng lên. Ít nhất là một tháng một lần. Mỗi lần gặp, hắn vẫn giữ cho mình khuôn mặt lạnh lùng và cách xa đến kì lạ. Thế nhưng Ái Hiểu Tâm lại thích điều đó. Ái Hiểu Tâm muốn cố gắng, cố gắng thêm một chút để có thể gần hắn thêm một chút. Hắn bấy giờ tựa như một vị vua vậy, bất kì kẻ nào cũng mong muốn được chạm vào hắn dù chỉ một lần.
Thật không ngờ Doanh Khanh lại lệnh cho cô ta phải trở thành một trong những cánh tay đắc lực của hắn. Và thế là cũng trong khoảng thời gian ba năm đó, cô ta từ một cô gái duy nhất trong tổ chức trở thành cô gái có quyền lực bậc nhất tổ chức.
Đúng vậy! Dĩ nhiên cô ta sẽ được gặp hắn nhiều hơn!
Chỉ là khoảng cách lại rất xa. Rõ ràng chỉ cần ngẩng đầu là thấy một trời sao, nhưng để có thể vươn tay chạm vào chúng lại là chuyện không thể nào.
Sau bao nhiêu lần vào sinh ra tử, mối quan hệ của hai người cũng chỉ dừng ở chữ đồng đội.
Không! Không sao cả! Miễn có thể ở gần hắn!
Thật không ngờ người đàn ông cô ta vẫn luôn tôn thờ lại đi tôn thờ một người phụ nữ khác. Cái khoảnh khắc hắn yêu chiều bế cô gái kia từ thuyền xuống cũng là khoảnh khắc cô ta gần như chết lặng.
Từng cử chỉ thân mật giữa hai người họ bỗng hoá thành từng con dao, từ từ cắm sâu vào trái tim sắt đá.
Suốt tám năm quen biết, Dục Mạc Sâm cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn cô ta cả.
Cô ta ghen tị!
Cô ta chán ghét cô gái tên Hồ Trúc Lam kia!
Vì thế cô ta đã bỏ rơi Hồ Trúc Lam ở trong rừng.
Nhìn xem! Ngay cả việc tự thoát khỏi rừng cũng không được, Hồ Trúc Lam lấy tư cách gì để được hắn yêu thương như vậy?
Hay chỉ đơn giản là do hắn yêu Hồ Trúc Lam?
Hắn còn vì cô gái đó mà trừng phạt Ái Hiểu Tâm này, khẳng định cô ta vĩnh viễn không bằng vợ hắn.
Cô ta không phục, một chút cũng không.
Và thế là cô ta âm thầm tưới xăng lên một khu vực trên đảo, đợi thời cơ thích hợp để xuống tay châm lửa. Nhìn hắn hớt hải quay trở lại đảo, cô ta thấy rất vui.
Lại được ở gần hắn rồi!
Lại được nhìn hắn lạnh lùng ra lệnh, lạnh lùng làm việc.
Ái Hiểu Tâm rất vui, rất thích!
Rồi có tin Hồ Trúc Lam bị tấn công, hắn bỏ dở công việc chạy vào đất liền. Hai ngày sau hắn trở ra lại, trong đôi mắt ngập tràn sự thống khổ.
Rõ ràng là hắn vẫn lạnh lùng và bá đạo, thế nhưng cứ tựa như có một linh hồn khác đang sở hữu thân xác hắn vậy.
Ái Hiểu Tâm không thích, không thích nữa.
Không thích hắn biến thành dạng người này. Hắn không còn vẻ rực rỡ, chói loá của một vầng dương nữa. Lúc này hắn như đống lửa sắp lụi tàn.
Sự nhiệt huyết và rạo rực bỗng mất hết.
Nhận ra thời cơ đã đến, Doanh Khoanh âm thầm triệu tập đàn em lại để chuẩn bị cho một cuộc đảo chính lớn nhất trong đời. Sau khi dễ dàng tóm gọn Phó Hoành và toàn bộ anh em trên đảo, Doanh Khanh - Nick buộc một tên đàn em khác dụ hắn ra ngoài, muốn tự tay bắn chết hắn.
Vậy là tất cả sắp kết thúc. Ái Hiểu Tâm sắp có quyền lực và tiền tài như tám năm trước bản thân từng muốn.
Nhưng cô ta không thể!
Thay vì áp súng vào đầu hắn thì cô ta lại chuyển sang uy hiếp Nick!
Thế nào? Cô ta thật vô lí và khó hiểu, đúng không?
Cô ta phản bội lại Nick, và bây giờ cái giá phải trả chính là mạng sống.
Không! Không sao cả! Miễn người đàn ông mà cô ta ngày đêm hướng tới vẫn có thể sống tốt!
Cô ta thật sự rất muốn ích kỉ, rất muốn dùng toàn bộ hơi sức để ôm lấy người đàn ông này.
Nhưng cô ta chợt nhận ra rằng hắn chính là một vì sao, bản thân vĩnh viễn không thể với tới.
Dẫu được hắn ôm trong lòng thì sao chứ? Trái tim của hắn đã mãi mãi thuộc về một cô gái khác rồi.
Ái Hiểu Tâm đã thua cuộc. Về tình yêu lẫn tình đồng đội, tất cả Ái Hiểu Tâm đều thua.
Một kiếp hồng nhan cuối cùng cũng đến ngày khép lại.
Tựa như một cánh hoa mỏng. Lặng lẽ dâng hiến bao nhiêu ngọt ngào cùng với rực rỡ cho đời, đến khi tàn lụi cũng chỉ có một mình ôm lấy đau khổ.
Sống một mình chết một thân, đời này kiếp này cũng chỉ có chữ cô độc.
Dục Mạc Sâm đặt cái xác đang lạnh dần xuống nền đất, lặng lẽ nhìn cô gái suốt tám năm qua đã luôn bên cạnh mình.
Cảm ơn em vì đã là một đồng đội tốt của tôi!
Xin lỗi em vì đã khiến em đau khổ!
Một lời cảm ơn và một lời xin lỗi này tôi chân thành gửi đến em. Bây giờ thì hãy nhắm mắt và ngủ thật sâu đi!
Sau này ngay cả tôi cũng không thể ra lệnh cho em được nữa!
- Tôi ra lệnh cho em phải sống! Đây là mệnh lệnh, mà lệnh của tôi thì không được cãi!
- Xin lỗi anh! Em không thể làm theo mệnh lệnh này nữa rồi!
Vĩnh viễn không thể nghe, không thể làm nữa.
Vĩnh viễn không thể...không thể...
#Pann