12
- Vậy thì ba tiếng! Chốt!
Câu nói của Dục Mạc Sâm ám ảnh cô tới tận vào giấc mơ. Đêm đó cô vừa mệt mỏi vừa lo sợ thiếp đi, thật không dám nghĩ vài ngày nữa bản thân sẽ thành bộ dạng gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì người đã đi mất rồi.
Nhưng không như những lần khác, lần này hắn có để lại cho cô một mảnh giấy nhỏ. Nhìn nét chữ thô cứng của hắn, cô len lén bật cười:
"Nhờ em mà hôm qua tôi trễ việc rồi!"
Trúc Lam bĩu môi cái nhẹ, rồi lại nhẹ nhàng áp tờ giấy đó vào lồng ngực.
Nhớ lại nụ hôn mà mình và hắn cùng say sưa triền miên tối qua, cô thấy...hạnh phúc!
Cô thích cảm giác môi hắn quấn lấy môi mình, vừa dịu dàng vừa ân cần trao cho cô từng chút vị ngọt. Có lúc lại thô bạo như dã thú, nhưng chung quy lại cô vẫn cảm thấy rất thích!
Cô với tới chiếc tủ đầu giường, lấy ra bức ảnh của Dục Uyển Ninh rồi say mê nhìn ngắm.
Cô ấy rất dễ thương!
Đứa em chồng này thật sự rất dễ thương!
Chỉ là nó bạc mệnh quá!
Tiếng chim rả rít ngoài trời. Gió xào xạc qua kẽ lá, xua đi ánh tĩnh mịch của sớm mai trong lành.
Đang chìm trong dòng hồi ức, đột nhiên ngoài cửa có tiếng chuông reo. Cô vội vàng mặc quần áo vào rồi bật dậy, chạy ra ngoài mở cửa.
- Thừa Quân Nghị! Sao anh lại ở đây?
- Tôi đoán là em chưa ăn sáng cho nên có mua cho em chút thức ăn đây!
Thừa Quân Nghị cười tinh nghịch, nhét vào tay cô túi thức ăn còn nóng. Cô miễn cưỡng nắm chặt cái túi, chỉ một khoảnh khắc chạm vào nhau đã đủ làm cô sững sờ.
Nếu là Hồ Trúc Lam của những năm về trước thì chắc sẽ vui mừng đến phát khóc mất!
Nhưng Thừa Quân Nghị của năm đó chưa bao giờ làm thế!
Chưa bao giờ!
- Sao anh lại biết nhà em?
- Nhà em ở khuất quá đi mất! Tôi phải hỏi hết cả phố ngoài kia mới tìm ra!
Cô im lặng không trả lời. Không gian thoáng chút khó xử. Thừa Quân Nghị thở dài cái nhẹ, giả vờ rên la:
- Tôi không ngại đường xa đến đây đưa đồ cho em, vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Tôi nên khóc hay không đây?
Cô hời hợt mỉm cười, nhẹ thốt lên hai chữ "cảm ơn"!
Có bao nhiêu phần xa lạ, chính bản thân cô cũng không biết!
Nếu là Hồ Trúc Lam của những năm về trước thì chắc đã nhảy cẫng lên rồi ôm lấy hắn hôn lấy hôn để.
Đáng tiếc là Thừa Quân Nghị năm đó chưa bao giờ quan tâm cô như thế!
Chưa bao giờ!
Quanh quẩn thêm mấy câu thì cô cho hắn vào nhà. Hắn quan sát xung quanh một lượt, lầm bầm:
- Có vẻ chồng em không có điều kiện kinh tế!
Cô đặt cốc nước xuống trước mặt hắn, vẫn im lặng.
Vào được chợ đen để mua cô mà không có điều kiện kinh tế sao?
Nhưng cũng không trách Thừa Quân Nghị được. Căn nhà hai người đang chung sống thật sự rất đơn sơ, chỉ có một phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm.
Còn phòng bếp cũng chỉ là một góc rất nhỏ, đủ để nấu ăn.
- Em ốm như vậy, có phải là...
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã sắc bén nhận ra dấu hôn nơi cổ cô. Trên cổ tay Trúc Lam cũng có dấu xanh tím nữa.
- Có vẻ như chồng em khá bạo lực!
Cô làm sao không hiểu ý hắn muốn nói gì chứ? Cô thu lại cánh tay xuống gầm bàn, nhẹ thốt lên:
- Em thích sự bạo lực đó!
- Em chắc chứ?
- Anh mau uống nước rồi về đi!
Thừa Quân Nghị không chịu nổi sự lạnh nhạt đó nữa, giọng cao lên:
- Sao em cứ đối xử với anh như người xa lạ như vậy?
- Chúng ta ngay từ đầu đã xa lạ rồi không phải sao?
Nụ cười nhạt nhoà của cô làm hắn nổi giận một chút. Hắn cũng vì câu nói kia mà cảm thấy rất hụt hẫng.
- Em vì chuyện năm đó mà trách anh sao?
Cô dừng lại một chút, sau đó thản nhiên trả lời:
- Không! Anh có quyền bỏ em đi! Dẫu sao em cũng không quan trọng với anh!
- Hồ Trúc Lam! Em không chịu lớn dẫu đã bốn năm rồi!
- Đúng vậy! Em là đứa trẻ không bao giờ lớn được nữa!
Giọng cô nhạt dần, lạnh dần và nhỏ dần. Từng chút một trái tim cô đang đóng băng trở lại.
Năm đó anh từng nói với em, em là đứa trẻ không bao giờ chịu lớn.
Em hồ hởi đáp lại rằng em không muốn lớn. Em muốn mãi là đứa trẻ nhào vào lòng anh thôi.
Anh nói không thể.
Em hỏi vì sao?
Anh lắc đầu, đôi mắt hướng về phía xa xăm.
Không thể chính là không thể! Không thích chính là không thích!
Tại sao lúc đó em không hiểu và không chịu hiểu ý anh là gì nhỉ?
Ý của anh là anh không sẵn lòng cho việc đó!
Anh không thể để em ngã nhào vào lòng anh!
Anh không để để em tiếp tục thích anh!
Vì anh không hề thích em!
Quay trở lại với thực tại, cô bắt đầu né tránh đôi mắt của hắn, đứng dậy:
- Em còn có việc, anh về đi!
- Anh nhớ em chưa từng là loại người thế này!
Cô khựng bước lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà:
- Thời gian quả thật là liều thuốc rất tốt! Chỉ bốn năm thôi mà em đã mạnh mẽ lên đến nhường nào rồi?!
Thừa Quân Nghị đen mặt, lập tức bỏ đi mất.
Cô sải những bước chân dài đóng sầm cửa nhà lại, từ từ dựa vào cánh cửa rồi gục xuống.
Nếu có thể, cô cũng muốn dùng liều thuốc thời gian để xoá đi kí ức năm 16 tuổi!
Hoặc là xoá đi những gì liên quan đến Thừa Quân Nghị!
Đó là sự bồng bột, đó là những rung động đầu đời, đó là sự đau khổ và cảm giác phản bội đầu tiên mà cô nếm phải. Không ai tự tin mình có thể gạt bỏ đi những thứ đó, vậy nên những gì cô vừa làm không phải rất tốt rồi sao?
Từ trước tới nay, hai người chưa từng thuộc về một bầu trời, có trùng phùng lại âu cũng chỉ là sự sắp đặt muộn màng.
Vậy nên đừng gieo bất cứ hi vọng nào vào lòng nhau nữa! Những thứ đã qua thì tốt nhất vẫn cứ nên để gió cuốn bay.
Ngọn lửa yêu đương tàn rồi, không cháy được nữa!
Trong lúc đó, Thừa Quân Nghị đang ở ngoài nhà cô vẫn chưa chịu đi. Hắn cúi gằm mặt xuống đất, tay chạm nhẹ vào cổ áo.
- Dục Mạc Sâm không có ở nhà! Vào bắt Hồ Trúc Lam đi!
#Pann