Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 11




11

Dục Mạc Sâm vuốt ve nhẹ mái tóc dài có chút rối kia, thốt ra một câu hoàn toàn đến từ trái tim:

- Nếu lỡ sau này có sinh ly tử biệt, ít nhất tôi cũng không hối hận vì ngày hôm nay đã không bỏ lỡ người phụ nữ mà tôi nên trân trọng cả đời!

Trúc Lam ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn, giọt lệ chảy dài bị ngón tay hắn lau khô hết đi.

- Ông...sẽ trân trọng tôi sao?

- Tôi không được chứng kiến tình yêu giữa ba và mẹ, vậy nên tôi không biết tình yêu rốt cuộc nó kì diệu đến mức nào. Chỉ là khi nhìn thấy em, tôi lại sinh ra một loại cảm giác rất lạ lùng. Tôi muốn bảo vệ em, tôi muốn bên cạnh em, tôi muốn ôm lấy em và tôi muốn chiếm đoạt em!

Hắn cúi xuống, mạnh bạo đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cô cũng nhanh chóng hoà quyện vào đôi môi hắn, chìm đắm trong sự mê luyến ngọt ngào khó cưỡng.

Tay hắn lại lần nữa làm càn, rất nhanh đã giựt phắc tấm chăn quấn quanh người cô ra. Cảnh xuân phơi phới bày ra trước mắt, hắn đưa tay chạm vào vết tím xanh ở eo cô, thì thào:

- Đau không?

Cô nhắm tịt mắt, rên rỉ:

- Có!

- Em ngại sao?

Cô gật gật đầu, mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Trúc Lam dựa đầu vào bộ ngực trần như nhộng của hắn, rồi đột nhiên lại la lớn lên:

- Khoan đã! Chúng ta chỉ vừa mới...xong thôi mà?

Hắn đưa tay nhấc cằm cô lên, môi nhếch nhẹ:

- Em còn nói chuyện chứng tỏ em còn sức lực. Mà còn sức lực thì vẫn còn làm được!

- Ông...cái định luật kì quái này ai đặt ra vậy chứ?

- Còn ai ngoài Dục Mạc Sâm này đây?

Cô lại bị đôi môi kia tấn công lần nữa. Chỉ là lần này thì cô không thể thoát ra được!

Hắn như mặt trời vĩ đại, cô như đám mây phiêu bạt. Cô rốt cuộc phải phiêu bạt đến đâu mới thoát được tia sáng ấm áp mà hắn toả ra?

Tan biến vào hư vô sao? Không! Cô không thể nghĩ đến chuyện đó!

Cho dù chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, cũng xin được gần gũi bên người như giây phút này!

***

Không biết màn ân ái kia kéo dài bao lâu, chỉ biết khi cô tỉnh dậy thì thật sự đã đi không nổi nữa. Hai chân cô buốt muốn khóc. Nếu ban sáng mấy vết xanh tím có một thì bây giờ phải có mười!

Trúc Lam bất lực nằm trên giường, phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay hắn. Hắn vẫn đang còn ngủ say, cả người không mảnh vải che thân giống như cô.

Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, nhưng lại không nỡ để hắn bị lạnh nên cố gắng kéo chăn lên đắp cho hắn. Đang loay hoay, không may tay cô chạm qua chỗ không nên chạm

Dù chỉ là chạm nhẹ qua nhưng cô vẫn cảm nhận được cái ấm nóng và cứng rắn. Cô giật mình thon thót, vội vàng tung chăn lên đến cả mặt hắn rồi quay sang một góc.

Ôi mẹ ơi! Lạy trời đừng để hắn biết cô vừa làm ra chuyện gì!

Chỉ là...hàng thật chất lượng vẫn cứ thật!

Cô vung tay tát mình một cái, dẹp đi cái ý nghĩ xấu xa vừa loé qua.

Tịnh tâm tịnh tâm! Bổn cô nương không thể bị quyến rũ bởi những thứ đó!

Nhìn ra ngoài trời thấy tối om nên cô quyết định nhắm mắt ngủ tiếp. Suốt một ngày hôm nay cô chỉ có việc ngủ và "làm"!

"Làm" gì ư? Việc này ai có chồng thì biết!

Cứ ngỡ sẽ lại chìm vào cơn mê nhanh chóng nhưng không! Dục Mạc Sâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, vươn cánh tay dài quấn lấy eo cô. Cô giật bắn mình, sợ hãi:

- Ông...ông dậy từ khi nào...

- Khi em đánh thức thứ này một lần nữa!

Cô làm sao mà không hiểu "thứ này" là gì. Trúc Lam nhắm tịt mắt, lắp bắp:

- Tôi...tôi không cố ý...tôi...

- Muốn thì nói, tôi cho em thoải mái!

- Không phải như vậy mà! Tôi không...ưm...

Không để cô kịp giải thích, hắn lại say mê hôn cô muốn liệt cả miệng. Cô mỏi đến nỗi cả mở miệng nói chuyện cũng không được, thó thé vài chữ trong cuống họng:

- Đừng...tôi mệt...đừng...dừng lại!

- Ý em là đừng dừng lại?

- Ông...

- Đừng lo! Tôi không phải là kẻ bạo dâm! Tôi chỉ muốn trước khi đi ngủ chúc vợ mình một câu ngủ ngon thôi. Cơ mà em còn nhớ mình từng thề thốt với tôi việc gì không?

Cô cảm thấy an tâm phần nào nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trợn mắt la lên:

- Không nhớ! Tôi không nhớ!

- Vậy thì để tôi nhắc em nhớ! Em từng nói nếu sau một tuần mà tôi vẫn chưa bình phục thì em sẽ ngoan ngoãn "cưỡi" tôi. Bây giờ đã gần một tháng rồi, em tính thế nào đây?

- Ông...ông bỏ qua cho tôi được không?

Dục Mạc Sâm nhún nhẹ vai, tỏ ý là không thể. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào trán, lèm bèm:

- Đồ xấu xa!

- Em mắng tôi? Vậy "cưỡi" hai tiếng đồng hồ!

- Sao ông có thể vô lí...

- Em cãi lời? Vậy thì ba tiếng! Chốt!

#Pann