Hoằng Lịch vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Việc này Tiên Hoàng đã từng nói rồi, sống hay c.h.ế.t đều không muốn gặp lại bà ấy lần nào nữa”.
Trương Đình Ngọc nói: “Trong tang lễ của Tiên Hoàng, Cảnh Nhân Cung không nên xuất hiện. Nhưng lúc còn sống Tiên Hoàng chưa đề cập đến việc phế hậu, cho nên vãn cần phải có danh phận chính thống”.
Quân cơ đại thần Ban Đệ cũng thượng tấu: “Sau lễ tang Tiên Hoàng, phi tần của Tiên Hoàng từ chức Tần trở lên đều phải chuyển đến sống tại Từ Ninh Cung. Cảnh Nhân Cung là nơi ở của Hoàng Hậu, nếu tiếp tục… sẽ không hợp tình hợp lý”.
Trương Đình Ngọc nói tiếp: “Hoàng Thượng, đích thứ phải có tôn ti trật tự thì mới có thể trị thiên hạ”.
Trong lòng Hoằng Lịch sớm đã có chủ ý.
Hiện tại, hiếm khi hắn lại tán đồng với quan điểm của Trương Đình Ngọc. Đầu tiên là phá tan nhuệ khí của Hi Quý Phi, thứ hai là những lời Trương Đình Ngọc nói cũng có lý, đích thứ tôn ti cần phải rõ ràng.
Sau khi tan triều, Hoằng Lịch trở về Dưỡng Tâm Điện. Nhiều ngày qua, liên tiếp phải giải quyết nhiều việc khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn ngồi ở án thư nhắm mắt dưỡng thần chốc lát.
Triệu Đức Thắng tới báo: “Hoàng Thượng, Thanh chủ tử cầu kiến”.
Hoằng Lịch mở mắt. Sau khi đuổi Lý Ngọc đi, hắn cũng không trọng dụng Vương Khâm. Triệu Đức Thắng là người hắn lựa chọn ở Nội vụ phủ, vừa thông minh vừa có mắt nhìn, chỉ trung thành với duy nhất mình hắn.
Hoằng Lịch dứt khoát trả lời: “Không gặp”.
Nếu đổi lại là Lý Ngọc lúc trước, chắc chắn gã sẽ hỏi “Vì sao không găp?”. Nhưng Triệu Đức Thắng là người thông minh, chưa bao giờ hỏi đến chuyện riêng của chủ tử. Sau khi nhận được câu trả lời của Hoằng Lịch, y không có nửa câu vô nghĩa mà rời đi.
Hoằng Lịch tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này Thanh Anh đến gặp hắn dĩ nhiên là để cầu tình giúp cô mẫu của nàng. Hoằng Lịch không hiểu vì sao Thanh Anh phải ra vẻ đối tốt với cô mẫu, nếu hắn là Thanh Anh, vì cô mẫu mà đối nghịch với Thái Hậu hiện tại hiển nhiên là việc làm cực ngu xuẩn.
“Thanh tiểu chủ, Hoàng Thượng bận quốc sự, ngày khác ngài hẵng đến”.
Thanh Anh ngẩn người, nàng không ngờ Hoằng Lịch lại không muốn gặp nàng. Nàng còn đặc biệt chuẩn bị món sữa hạnh nhân cho Hoàng Thượng, hy vọng người có thể uống nhiều một chút, bổ khí nhuận phổi.
“Đa tạ Triệu công công, vậy khi khác ta lại đến”.
Triệu Đức Thắng nhìn theo Thanh Anh rời đi khẽ thở dài. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng y hiểu rõ, Hoàng Thượng không hề xem trọng Thanh tiểu chủ. Nếu lúc này Hoàng Hậu hay Cao chủ tử cầu kiến, dù Hoàng Thượng có mệt cũng vẫn sẽ gặp các nàng. Không biết đến bao giờ Thanh chủ tử mới có thể hiểu đạo lý này.
Sau khi lâm triều, Hoằng Lịch sẽ ngồi một mình xử lý chính sự. Đến giờ cơm trưa, ngự thiện phòng sẽ mang đồ ăn tới cho Hoằng Lịch. Vẫn trong thời gian đại tang nên trong cung không làm thức ăn mặn, những món ngự thiện phòng đưa tới đều là thức ăn chay, nhưng hương vị rất khá, Hoằng Lịch ăn uống ngon miệng, lượng cơm cũng nhiều hơn một chút.
Mà ở hậu cung dĩ nhiên ai lớn nhất là to nhất. Hi Quý Phi hiện giờ đã trở thành Thái Hậu, còn ai tôn quý hơn, cho nên nhóm phi tần con cháu đều chuẩn bị hiếu kính đồ ăn, thể hiện “hiếu đạo” hoàng gia.
Thái Hậu ở Vĩnh Thọ cung, đám người Lang Hoa đứng phụng dưỡng bên cạnh.
“Hoàng ngạch nương, đồ ăn hôm nay đều là chúng nhi thần tự làm dâng lên người, mời Hoàng ngạch nương nếm thử”.
Thái giám Thành Hàn đứng bên cạnh Thái Hậu hỏi: “Thái Hậu, có uống canh trước hay không ạ?”
Thái Hậu nâng cằm, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Thanh Anh lập tức mở nắp bát men sứ, múc một bát canh, cung kính dâng đến trước mặt Thái Hậu.
Thành Hàn nói: “Thái Hậu, đây là canh gà hầm chân giò hun khói do Thanh chủ tử tự tay làm”.
Thấy Thanh Anh dâng đồ ăn, Kim Ngọc Nghiên thoáng bồn chồn, nhịn rồi lại nhịn, nhịn không để bản thân biểu lộ vẻ mặt trào phúng.
Ngay đến Kim Ngọc Nghiên cũng biết, quốc tang cấm đồ ăn mặn, “huân” là những gia vị có mùi nồng như tỏi hoặc hành, “tanh” ý chỉ các loại thịt. Canh gà hầm chân giò hun khói tuy có thịt gà, nhưng lại nồng vị chân giò hun khói. Rốt cuộc Thanh Anh thần kinh đến mức nào mới dám dâng thứ đồ này cho Thái Hậu?
Kim Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn mấy người đứng bên cạnh, Tô Lục Quân thì khẽ nhíu mày, ngay đến Hoàng Khởi Oánh cùng Trần Uyển Trân cũng biểu lộ sắc mặt không tán đồng. Chỉ có Thanh Anh và Hải Lan thiếu tâm nhãn mới có chung hệ ý thức, cô nàng vẫn ngây ngô sùng bái nhìn Thanh Anh.
Quả nhiên đúng như Kim Ngọc Nghiên sở liệu, Thái Hậu khó chịu nói: “Canh gà rất bổ, cố tình dùng chân giò hun khói hầm cùng lại thành ra giọng khách át giọng chủ”.
Trái tim Thanh Anh đập lệch một nhịp, vội vàng giải thích: “Thần thiếp chỉ muốn dùng vị tươi mới này giúp Thái Hậu khai vị, không ngờ lại trở ngại Thái Hậu dùng bữa, là lỗi của thần thiếp”.
Thái Hậu thâm sâu nói: “Hai thứ này bỏ vào hầm chung với nhau phải phân cao thấp, chủ thứ mới được, muốn ngang hàng trái lại làm hỏng mùi vị”.
Lời này của Thái Hậu tất có thâm ý. Hiện tại triều đình đang tranh luận không ngừng về vị Hoàng Hậu đang ở Cảnh Nhân Cung. Thanh Anh là cháu gái của Hoàng Hậu, đứng mũi chịu sào bị Thái Hậu bắt bẻ.
Thanh Anh vội vàng cúi đầu: “Thần thiếp biết sai”.
Thái Hậu mất hứng: “Cho người dọn hết mấy thứ này cho ta, ai gia không muốn ăn”.
Lang Hoa vội vàng lại gần khuyên nhủ: “Hoàng ngạch nương, dạo này người đau buồn vì chuyện của Tiên Đế, trong khi sức khỏe vốn không được tốt. Nếu còn không ăn không uống, chỉ sợ không cầm cự nổi, dù gì người cũng hãy ăn một chút đi”.
Thanh Anh lại không để tâm những gì Lang Hoa nói. Chén canh trên tay nàng nóng bỏng, nàng chỉ cầm nó thôi cũng đã phải nhịn nóng vô cùng vất vả.
Cao Hi Nguyệt nhìn Thanh Anh, khó chịu nói: “Chiều nay lễ tang còn phải tiếp tục cử hành thêm vài canh giờ, Thanh Anh tỷ tỷ muốn Thái Hậu chịu đói hay sao?”
Thanh Anh vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp có lỗi, bằng lòng chịu phạt, mong Thái Hậu lo cho phụng thể mà dùng thêm một ít”.
Thái Hậu vẫn tỏ vẻ thờ ơ, không thèm nhìn Thanh Anh. Thanh Anh bưng chén canh nóng bỏng, khó chịu nhắm mắt.
Lang Hoa suy nghĩ một chốc, quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc. Nàng tiến lên phía trước, mở bát canh do mình nâu, múc một chén đưa đến trước mặt Thái Hậu: “Hoàng ngạch nương, dân vĩ thực vi thiên, mễ vi thực chi chủ, chính là vì gạo nuôi dưỡng con người. Lúc Tiên Đế tại vị thích ăn nhất là cháo trắng, người cũng dùng một chút đi ạ”.
“Được rồi”. Lang Hoa ra mặt khuyên can, Thái Hậu không làm khó nữa, bà liếc mắt nhìn Lang Hoa rồi nhận chén cháo từ tay nàng.
Lang Hoa nhìn Thanh Anh đang quỳ trên nền nhà, trong lòng cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ. Tính tình Thanh Anh ngoan cố, giờ phút này vẫn cố tình quỳ, nếu nàng có thể nhân cơ hội này xin thứ lỗi thì đã có thể bỏ bát canh nóng phỏng tay kia xuống được rồi không phải sao?
Chưa kể canh nóng như vậy sao Thanh Anh dám đưa cho Thái Hậu uống?
Thái Hậu nếm vài ngụm cháo, sắc mặt tốt hơn chút: “Để ai gia nói, việc ăn việc uống đâu có đòi hỏi gì nhiều, chẳng qua là phải xem thời thế, đừng tự cho mình là thông minh”.
Lang Hoa trả lời: “Nhi thần hiểu rõ”.
Thái Hậu liếc mắt nhìn Thanh Anh: “Đứng lên đi”.
“Thần thiếp tạ Thái Hậu”.
Thanh Anh đứng lên, Nhị Tâm vội nhận bát canh nóng từ tay Thanh Anh. Nàng nắm chặt vạt áo, hiển nhiên bị nóng không nhẹ.
Mọi người hầu Thái Hậu ăn xong, sau đó từng người dùng bữa đơn giản, rồi tiếp tục đi về phía đại diện tham gia tang lễ.
Thanh Anh bị phỏng tay, lại nhìn bóng dáng Hoàng Đế đang chủ trì tang lễ phía xa tự nhiên thấy cực kỳ oan ức, một giọt nước mắt chảy xuống theo gò má nàng rơi xuống đất.
Dĩ nhiên Hoằng Lịch biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Sống ở kiếp này, ham muốn quyền lực của hắn chưa từng giảm bớt, ngược lại càng dâng cao mạnh mẽ. Gió thổi cỏ lay nơi hậu cung hắn đều nhìn rõ, huống chi vở tuồng ở Vĩnh Thọ Cung cũng chẳng phải chuyện bí mật, sao hắn có thể không biết. Nhưng hắn chẳng muốn tỏ thái độ. Chuyện hôm nay vốn do Thanh Anh sai trước, để nàng biết khổ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần bảo Triệu Đức Thắng đưa cho nàng ít thuốc phỏng là được.
Nhưng còn Thái Hậu…… bà tác oai tác quái hơi quá rồi.
Sắc mặt Hoằng Lịch vô cảm, thân thể Hoàng Hậu ngày mai không khỏe, không cần tham gia tang lễ, nên ở Vĩnh Thọ Cung nghỉ vài ngày, đừng ra ngoài.