Khi Càn Long xuyên vào Như Ý Truyện

Chương 10: Thái Hậu “chịu khổ” (1)




Sáng sớm hôm sau, Phúc ma ma truyền đến tai Thái Hậu một tin tức không tốt.

“Hoàng Thượng phái người đi Hành Cung dọn dẹp, mọi thứ được bố trí theo quy cách như ở Từ Ninh Cung”.

“Vớ vẩn!” Thái Hậu đột nhiên đứng bật dậy, “Chẳng lẽ Hoàng Đế thật sự muốn lập Ô Lạp Na Lạp thị thành Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu sao?”

Phúc ma ma nói: “Tuy bà ta không ở Tử Cấm Thành, nhưng chỉ cần à ta là Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu, vẫn có thể đè ép người”.

Thái Hậu lại nghĩ đến Thanh Anh: “Ý kiến này chắc chắn cho con nha đầu Thanh Anh bày trò”.

Phúc ma ma lại lắc đầu: “Đúng là Thanh phúc tấn muốn cầu tình, nhưng Hoàng Thượng không gặp nàng ta”.

“Cái gì?” Thái Hậu hét lên.

Sao có thể? Thằng nhóc Hoằng Lịch kia tự có chủ kiến từ khi nào vậy?

Thái Hậu không kịp nghĩ nhiều, vội dẫn theo đám người Phúc ma ma tới nơi tổ chức lễ tang. Nhưng vừa mới ra đến cửa Vĩnh Thọ Cung đã bị hai tiểu thái giám ngăn cản.

“Hoàng Thượng có chỉ, Thái Hậu quá bi thương nên đổ bệnh, lệnh nô tài chờ trước cửa Vĩnh Thọ Cung để hầu hạ người”.

“Cái gì?” Thái Hậu hỏi, “Ai gia ngã bệnh khi nào?”

Hai tiểu thái giám tuổi còn nhỏ lại lạ mặt, nhưng thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chỉ nói làm theo ý chỉ của Hoàng Thượng, bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc.

“Thái Hậu nương nương, nếu người cứ muốn kéo theo thân thể trọng bệnh tới tang lễ, bọn nô tài chỉ có thể mời thị vệ tới thỉnh người hồi cung”.

Thái Haiaj nhìn về phía xa, quả nhiên ở đó có một hàng đội thị vệ hoàng gia, người nào cũng đeo đao đứng nghiêm. Bởi bà đang ở hậu cung nên bọn thị vệ không thể đứng quá gần, nhưng lại đứng chắn ở con đường duy nhất có thể đến lễ tang, nếu Thái Hậu vẫn khăng khăng muốn đi, nhất định sẽ đụng độ bọn họ.

Tiểu thái giám vẫn giữ giọng điệu xử lý công việc: “Thái Hậu, mời người hồi cung nghỉ ngơi”.

Thái Hậu đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt. Không ngờ Hoàng Đế lại muốn giam lỏng bà! Bà vừa mới nói Hoàng Thượng có chủ kiến, mà Hoàng Thượng lại khiến bà bất ngờ hơn, trực tiếp ra đòn phủ đầu với bà!

Phúc ma ma nói: “Nếu Thái Hậu nương nương nhất quyết phải đi thì sao?”

Tiểu thái giám đáp: “Vậy các thị vệ đại nhân ở kia sẽ đích thân mời người trở về”.

Tuy nói là “mời”, nhưng đao kiếm không có mắt, ai có thể đảm bảo thật sự không có người bị thương?



Thái Hậu cúi đàu trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run rẩy: “Phúc ma ma, chúng ta về thôi”.

Thái Hậu cùng đoàn người vừa quay trở lại sân đã nghe thấy tiếng đóng cửa lớn vang lên phía sau lưng, ngay sau đó là tiếng khóa cửa lách cách. Xem ra Hoàng Đế thật sự muốn giam lỏng Thái Hậu ở Vĩnh Thọ Cung.

Thái Hậu cho người hầu lui ra, chỉ chừa lại mình Phúc ma ma tâm phúc. Bà nhìn ấm trà trước mặt, rốt cuộc nhịn không được tức hộc máu, hất văng ấm trà rơi trên nền đất.

Phúc ma ma vội vàng quỳ xuống: “Thái Hậu, xin ngài bớt giận”.

“Sao ai gia có thể nguôi giận?!” Giọng Thái Hậu sắc bén, “Hoằng Lịch to gan, dám giam lỏng ai gia!”

“Thái Hậu, trước mắt người đừng vội, điều quan trọng nhất là khi nào được ra ngoài”.

Hoàng Đế không nói Thái Hậu “sinh bệnh” đến khi nào. Thái Hậu không thể ra khỏi Vĩnh Thọ Cung thì sẽ không thể nào biết tin tức bên ngoài. Thái Hậu có rất nhiều mối liên hệ trong triều, sao có thể cam tâm buông bỏ quyền thế?

Càng quá đáng hơn là Hoàng Đế đang cố tình thị uy với Thái Hậu!

Nghe Phúc ma ma nói, Thái Hậu cũng dần bình tĩnh hơn: “Việc này trước mắt không gấp được, Hoằng Lịch tuyệt đối không nhẫn tâm như thế, có lẽ đến chạng vạng, nó sẽ thả ta ra”.

*

Sau khi kết thúc nghi thức lễ tang vào buổi sáng, Hoằng Lịch trở về Dưỡng Tâm Điện.

Triệu Đức Thắng bẩm báo: “Thái Hậu bị ép trở về, lúc sau còn nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đổ vỡ, có vẻ Thái Hậu vô cùng tức giận”.

Hai tiểu thái giám canh giữ trước cửa cung của Thái Hậu hôm nay là đồ đệ của Triệu Đức Thắng, làm việc rất nhanh nhẹn.

Hoằng Lịch bật cười, không nói lời nào. Thái Hậu đúng là một cái gối thêu hoa, miệng cọp gan thỏ, chỉ biết ra oai với phi tần yêu đuối. Nếu thật sự gặp khó lại chẳng có biện pháp giải quyết. Nếu Thái Hậu cứ cương quyết lấn tới, không màng thị vệ ngăn cản mà tới lễ tang, chẳng lẽ đám thị vệ lại dám để bà bị thương thật sao?

Nếu bà dám làm thế, Hoằng Lịch còn có thể coi trọng bà vài phần, chỉ tiếc bà vẫn còn non lắm. Kiếp trước, kể cả đối với sinh mẫu của mình, Hoằng Lịch vẫn muốn khống chế bà trong tay, dù Hữu Nỗ Lộc Thái hậu ở Từ Ninh Cung chỉ mở Phật đường chuyên tu thì hắn cũng phải quản. Cho nên hiện tại, Thái Hậu chẳng phải mẫu thân thân sinh của Hoằng Lịch, tình cảm mẫu tử giữa cả hai cũng chẳng có mấy, dĩ nhiên hắn phải giáo huấn bà vài trận thị uy, để cho bà biết, ai mới là chủ nhân chí tôn của Tử Cấm Thành.

“Cứ để Thái Hậu nghỉ ngơi hai ba ngày, đồ ăn hằng ngày dâng lên theo quy cách phi vị là được”. Hoằng Lịch cúi đầu gạt lá chè trong chén trà, bình tĩnh phân phó, “Còn những kẻ kia, tối nay giày vò một chút đã rồi ném đến Vĩnh Thọ Cung”.

Triệu Đức Thắng “Vâng” một tiếng rồi lui ra.

Hoằng Lịch vừa nhấp xong một ngụm trà, một thái giám khác tiến vào bẩm báo, nói Cao phúc tấn đang chờ ngoài cửa, xin diện kiến Hoàng Thượng.



Hoằng Lịch khẽ “ừ” nói: “Cho nàng ấy vào”.

Cao Hi Nguyệt bước vào, vứa thấy Hoàng Thượng, nàng lập tức tươi cười đáng yêu, hệt như thiếu nữ đôi mươi gặp gỡ tình lang. Biểu hiện này khiến Hoằng Lịch rất hài lòng.

Hoằng Lịch thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay lại đến đây?”

Cao Hi Nguyệt khẽ hành lễ: “Hoàng Thượng vạn an”.

Hoằng Lịch hất cằm hướng về chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi”.

Cao hi Nguyệt nghe lời ngồi xuống nói: “Hôm nay thần thiếp thấy thấy Hoàng Thượng mệt mỏi vì lễ tang, nhưng mọi chuyện phải lấy chữ hiếu làm đầu nên lúc này mới dám đến thăm người”.

Hoằng Lịch cười nói: “Nàng có tâm”.

Hoàng Thượng, hôm nay thân thể Thái Hậu không khỏe, có chuyện gì vậy ạ? Thần thiếp cũng rất lo lắng cho sức khỏe Thái Hậu. Ban nãy thần thiếp cũng đã nói với Hoàng Hậu nương nương, tối nay sẽ cùng đến thăm Thái Hậu, làm tròn hiếu tâm”.

“Thái Hậu bị bệnh cần tĩnh dưỡng, hai người không cần đến thăm”.

“Vâng”, Cao Hi Nguyệt lại ngẩng đầu lên, cầm tay Hoằng Lịch, kinh ngạc hỏi: “Hoàng Thượng, sao tay người lạnh thế này?”

Hoằng Lịch thuận miệng đáp: “Vừa mới viết chữ”.

Cao Hi Nguyệt ấp tay Hoằng Lịch vào giữa hai tay mình cười nói: “Thần thiếp xoa ấm cho người”.

“Giữa mùa hè trời nóng”. Giọng Hoằng Lịch nghe có vẻ khiển trách, nhưng không hề rút tay ra.

Hai người ở chung hòa thuận vui vẻ, không khí xung quanh cũng ngọt ngào hơn. Còn Thái Hậu ở bên này, tình hình hoàn toàn trái ngược.

Thái Hậu không ngờ Hoằng Lịch thật sự không cho bà ra ngoài, ngay cả đồ ăn cũng theo thể chế cho phi tần. Bà bực tức ngồi ở trong điện, bên ngoài đột nhiên vang tới vài tiếng trầm đục, như có vật nặng rơi xuống đất.

“A!” Tiếng cung nữ hét chói tai, cao vút đau màng nhĩ.

“Đúng là đồ không có quy củ!” Thái Hậu vừa rặn dạy vừa bước ra khỏi điện, “Thứ gì vậy…”. Thái Hậu bất ngờ không thốt nên lời. Bởi vì bà đã thấy được thứ gì đó trước sân viện.

Đó là vật thể hình người, bảy tám người nằm la liệt trên nền đất, trên cơ thể vẫn chảy m.á.u đỏ, mùi m.á.u tươi gay mũi xộc thẳng vào mũi thái Hậu. Dù đang giữa hè nhưng ban đêm vẫn có vài phần hơi lạnh, gió thổi nhẹ quét qua gương mặt Thái Hậu, nhưng thổi không tan được mây đen bao phủ trái tim bà.

Những kẻ này nhìn không rõ sống hay chết.