Mặc dù Vân Miểu đang nói chuyện nhưng ngón tay chưa từng dừng lại. Trên màn hình, từng dòng code di chuyển xuống dưới, đôi mắt đen láy của cô gái được ánh sáng chiếu vào, sạch sẽ và tỏa sáng.
Từ góc độ của Lục Chinh vừa hay có thể nhìn thấy đôi môi cô hơi mím lại vì tập trung, nhuốm một tầng màu hồng nhàn nhạt.
Vân Miểu thấy Lục Chinh để bát trên bàn, di chuyển máy tính sang một bên, tự giác nhường một chỗ cho anh. Người máy Vân Chinh không có việc gì làm, đi tới bên tường tắt chương trình, bắt đầu sạc pin.
Lục Chinh: “Nhóc con cũng tự giác lắm.”
Vân Miểu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Rất bận?”
Vân Miểu: “Cũng không bận lắm, sắp hoàn thành rồi.”
Lục Chinh ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài không biết để đâu. Anh ngồi bắt hai chân lên, dựa người ra sau, ngồi thẳng trên ghế sofa.
Vân Miểu cười: “Sao anh không ngồi ăn ở bàn ăn?”
Lục Chinh: “Anh muốn gần em một chút.”
Vân Miểu cảm thấy lời nói này phát ra từ miệng anh giống như mặt trời lặn đằng tây vậy, không có gì ngạc nhiên: “Vậy anh dứt khoát đừng ăn cơm nữa, chỉ nhìn em thôi, còn giúp đất nước tiết kiệm gạo.”
Lục Chinh bỏ đũa trong tay xuống: “Cũng được đấy, vậy anh phải nhìn em hai mươi bốn tiếng lận.”
Vân Miểu không nhìn anh, mắng chửi: “Vô lại.”
Bởi vì nói chuyện mà đôi môi cô gái nhếch lên rồi mở ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt bên trong. Cổ họng Lục Chinh lặng lẽ chuyển động, anh di chuyển tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, gắp một miếng mì, đang muốn ăn…
Vân Miểu đột nhiên dừng động tác trong tay, chống đầu nhìn sang, đôi mắt hạnh cong lại, cố ý chọc anh: “Trời, xem ra em còn không bằng mì của anh nữa.”
Lục Chinh bỏ đũa xuống, khom người, một tay vòng qua trước người cô, trói cô ở giữa vòng tay và sofa.
Trong con ngươi đen thẫm là sóng ngầm cuộn trào, cảm xúc bên trong ào ào.
Vân Miểu nhìn sang chỗ khác, muốn tránh đi. Bỗng nhiên Lục Chinh đè sau gáy cô, bàn tay có vết chai thoáng lướt qua tóc cô, đến khi rơi xuống cổ cô thì dừng lại, nhiệt độ của ngón tay kia có thể nhận thấy rõ ràng.
Một dòng điện chảy vào từ sống lưng đến khắp lưng, tê tê.
“Anh vẫn nên ăn mì…”
Cô còn chưa nói xong, ánh sáng trước mặt đã tối lại, cánh môi bị anh hôn lấy.
Đây là nụ hôn rất dài, đầu tiên là liếm mút dịu dàng, nhẹ nhàng nếm thử, hệt như đang thưởng thức bánh ngọt kiểu tây vậy. Đợi đến khi cô cảm thấy Lục Chinh sắp dừng lại, bỗng nhiên anh chiếm lấy khoang miệng cô. Vân Miểu không chịu yếu thế mà dùng đầu lưỡi giãy giụa, nhưng bị anh bắt lấy, cẩn thận liếm mút.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn của Vân Miểu đột nhiên vang lên.
Cuối cùng Lục Chinh buông môi cô ra, nhưng vẫn ôm lấy cô.
Vân Miểu đẩy anh: “Có hàng chuyển phát nhanh đến rồi.”
“Bảo anh ta để ở tủ đồ, lát nữa anh lấy cho em.”
“Không được, là phụ kiện, tụ điện mới mua cho Vân Chinh, phải thử xem dùng được hay không.”
Lục Chinh nắm lấy ngón tay mềm mại của cô vào khoảnh khắc cô đứng dậy: “Anh đi với em.”
Vân Miểu: “Chú Lục, anh vẫn nên duy trì cảm giác bí ẩn chút đi, đừng dính người quá.”
Lục Chinh nhếch mày: “Em chê anh?”
Vân Miểu cười: “Bây giờ vẫn chưa, em sợ sau này sẽ có.”
Lục Chinh: “Được, anh không dính em nữa.”
Thời tiết nóng nực, trong lối đi u tối đã tràn đầy hơi nóng, bên ngoài lại càng nóng nực hơn.
Anh trai giao hàng nhanh chạy xe điện thấy cô đi ra, vội vàng hỏi: “Là Kha Vân Miểu à?”
“Ừ.”
“Đồ để đây cho cô rồi.” Anh ta đối chiếu họ tên, lấy cái hộp để ở chậu hoa bên cạnh, tiện tay đưa cho cô một mã QR bằng nhựa: “20.”
Vân Miểu: “Đợi chút, tôi muốn mang lên thử.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hàng hôm nay hơi nhiều, trong thùng nhựa phía sau vẫn còn gói hàng chất thành đống phải giao.
Lúc này mà đợi cô hiển nhiên không hay chút nào: “Thế này đi, cô chụp tấm hình, xác nhận không có vấn đề thì quét mã QR này thanh toán tiền cho tôi, có vấn đề thì gọi điện liên lạc.”
Vân Miểu: “Cũng được.”
Điện thoại chụp hình xong, chiếc xe điện giao hàng kia đã biến mất trong tầm mắt.
Vân Miểu khom lưng lấy chiếc hộp trên chậu hoa, đồ bên trong không lớn, cân nặng cũng rất nhẹ, lắc lắc còn có tiếng động, đây không giống như món đồ cô nghĩ đến.
Chiếc hộp này bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp, gói rất kỹ.
Vân Miểu đứng ở đó, nghiên cứu rốt cuộc phải làm sao mở chiếc hộp ra mà không dùng sức.
Không biết Lục Chinh đã đi xuống từ lúc nào, anh đứng ở cửa gọi cô: “Miểu Miểu.”
Vân Miểu nghe thấy thì ngẩng đầu, mỉm cười đi vài bước vào trong.
Vào lúc này, âm thanh tương tự như tiếng nổ vang lên sau người: “Bùm…”
Vân Miểu quay đầu, thấy chỗ cô vừa mới đứng có một chậu hoa sứ bị ném xuống.
Mảnh vụn màu nâu rơi vỡ khắp nơi, bùn đất vương vãi trên đất, trong dép lê và ống quần của cô đều là đất. Nếu như vừa nãy Lục Chinh không gọi cô, thứ rơi ra khắp đất lúc này chắc là óc của cô rồi…
Một nỗi sợ hãi bỗng chốc ập đến, giống như có người dùng hồ dán cố định dưới chân, trong tai vang lên tiếng ù ù vô tận.
Lục Chinh chạy tới, ôm lấy cô vào lòng.
Vân Miểu nuốt miếng bọt, lắc đầu: “Em không bị đập trúng.”
Lục Chinh nhìn chằm chằm mảnh vụn vương vãi khắp mặt đất phía sau lưng cô, lồng ngực đập phập phồng, trong con ngươi đen nhánh dâng lên sự tức giận ngút trời.
“Lục Chinh, ông ta hối hận rồi, bắt đầu muốn lấy mạng em rồi đúng không?” Cho dù giọng nói của Vân Miểu trầm thấp, nhưng lại khiến trái tim anh đau nhói.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Ừ.”
Tiếng động lớn vang lên cũng thu hút đám đông vây xem.
“Dọa chết tôi mất, là có đồ gì bị rơi sao? Tôi còn tưởng là nổ bình ga nữa đấy.”
“Là chậu hoa.”
“Chậu hoa ở chỗ nào thế?”
“Bên trên rơi xuống.”
“Hôm nay không có gió thổi mà, sao chậu hoa rơi xuống được?”
“Cũng may không đập trúng người.”
“Tôi từng thấy chậu hoa này rồi, là chậu rau trồng trên sân thượng của căn nhà trên tầng cao nhất.”
Lục Chinh buông Vân Miểu ra, khom người nhìn mức độ vỡ của chậu hoa kia, đây chỉ có rơi từ trên lầu cao nhất xuống.
Chỗ này không phải tòa nhà thấp, đi lên các tầng trên hoặc là đi thang máy, hoặc là đi thang bộ, nếu đi thang máy sẽ có camera, dễ bị phát hiện, nếu đi thang bộ, chắc ông ta đang đi xuống.
Lục Chinh nhanh chóng chạy vào lối cầu thang, đi thẳng lên trên…
Trên sân thượng trống trải không một bóng người, chỗ này là khu phơi quần áo của rất nhiều hộ gia đình, nên có để không ít cây phơi đồ, ga giường đủ màu sắc bay phất phới trong không trung, sát tường có để mấy chậu hoa, bên trong là các loại rau xanh.
Chậu hoa bị ném xuống kia là một chậu trong chỗ rau kia. Nơi vốn để chậu hoa có một dấu vết hình tròn ẩm ướt, có người vừa mới dịch chuyển nó không lâu trước đây, trên đất có một đường trượt dài.
Có một lớp đất mỏng rơi trên đất, có thể nhìn thấy dấu chân của một người đàn ông trưởng thành, dấu chân bên phải sâu hơn chân bên trái.
Có lẽ chân trái của người này từng bị thương, không dám sử dụng.
Lục Chinh đi tới thành sân thượng, nơi mắt nhìn thấy không hề trông thấy người nào đáng nghi.
Bên dưới ban công phía bắc có một cầu thang bí mật, là lối thoát hiểm dự phòng, có lẽ người ném chậu hoa đã đi xuống từ cầu thang này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh đuổi xuống theo cầu thang, phát hiện một lầu của tòa nhà này nối liền với chợ rau tổng hợp kiểu mở.
Không ngừng có người đi tới đi lui, người kia đã gian xảo trà trộn vào bên trong, che giấu tung tích.
Vân Miểu vẫn đang trong tòa nhà, Lục Chinh không dám chậm trễ quá lâu, anh vội vàng quay trở lại.
Cô gái nhỏ bình tĩnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cô đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Không lâu sau, cảnh sát khu vực và người của bộ phận kỹ thuật đã tới hiện trường.
Người kia rất cẩn thận, ngoại trừ dấu chân kia thì không để lại gì cả. Bộ phận kỹ thuật đo đạc kích thước của dấu chân: “Chiều cao của người này chắc nằm trong khoảng từ một mét bảy mươi đến một mét bảy lăm, thân hình hơi gầy, chân trái từng bị thương nhiều năm, thói quen sử dụng tay phải, quen thuộc tòa nhà lân cận.”
Trên tầng cao nhất không có camera, trong chợ rau u tối cũng không có, mảnh vụn của chậu hoa không lấy được dấu vân tay nào cả.
Manh mối lại gãy rồi.
“Đội trưởng Lục, vụ án này lập án dựa vào cái gì?”
Lục Chinh: “Giết người không thành.”
Khi Lục Chinh nói chuyện, vô thức siết chặt nắm đấm.
Vân Miểu thở một hơi: “Ông ta quá gian xảo rồi.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Người của bộ phận kỹ thuật lần lượt rời đi, Lục Chinh dắt Vân Miểu vào thang máy: “Miểu Miểu, lát nữa anh gọi điện đến sở của em, nói có vụ án, thời gian này anh đi đâu thì em đi theo đó.”
Vân Miểu gật đầu: “Được.”
Lên tới lầu chín, Lục Chinh lướt nhanh lối đi, không phát hiện gì khác thường.
Vân Miểu: “Còn đi Dương Châu không?”
Lục Chinh: “Đi, lát nữa đi ngay.”
Vân Miểu đi vào, viết xong mã code còn lại, ngón tay nhấn nhẹ trên con chuột, sau khi chuỗi mã code kia thoát ra, chuyển sang chế độ vận hành.
Chặng đường từ thành phố N đến Dương Châu mất mấy tiếng đồng hồ, khi đến đó thì đã là buổi chiều.
Hai người ăn đơn giản một vài món, rồi Lục Chinh lái xe đến một công ty hoa cỏ giống tên là Thụy Hinh.
Anh nói thẳng mục đích đến đây: “Tôi muốn mua mười chậu Kim Đới Vi.”
Ông chủ vừa nghe vậy, lông mày chau lại: “Kim Đới Vi của chúng tôi không bán ra bên ngoài.”
Vân Miểu: “Tại sao không bán ra bên ngoài? Có tiền mà không kiếm sao?”
“Cô gái à, cô không biết đó thôi, hoa thược dược loại này vô cùng khó trồng, năm nay chúng tôi chỉ trồng được ba mươi cây.”
“Hoa đâu? Chúng tôi xem được không?”
Người kia gật đầu, dẫn bọn họ đi vào trong.
“Những chậu hoa này qua mùa hoa thì chúng tôi đều sẽ thu về lại, không khác gì gấu trúc, rất khó chăm sóc.”
“Hoa trong cục cảnh sát thành phố N là mấy người giao?” Lục Chinh hỏi.
Người kia hơi ngạc nhiên: “Sao mấy người biết?”
“Tôi nhìn thấy.”
Ông chủ: “Ồ, cũng phải. Năm nay chúng tôi giao qua bên đó mười cây.”
“Thu về hết chưa?”
“Không có, chỉ thu về chín chậu, chậu không thấy kia nghe nói bị lãnh đạo nào đó lấy đi rồi.”
Lục Chinh: “Cụ thể là lãnh đạo nào?”
Ông chủ: “Cái này thì tôi không biết, hẳn là lãnh đạo lớn, cũng cho tôi không ít tiền rồi, nói chung không lỗ. Ủa? Mấy người hỏi chuyện này làm gì thế?”
Lục Chinh: “Chỉ muốn xem thử có hoa dư nào có thể đặt không.”
“Năm sau đi, tôi cố gắng trồng thêm một chút.”
Ra khỏi công ty hoa cỏ giống, Vân Miểu hỏi: “Sẽ là ai lấy chậu hoa kia tặng cho Hàn Vi Quang?”
Lãnh đạo của cục cảnh sát, bắt đầu tính từ Ngô Viễn Ba, người nào Lục Chinh cũng có thể đọc được tên.
“Lý lịch của những lãnh đạo này có phải đều kiểm tra được không?”
“Ừ.”