Ra khỏi cục cảnh sát đã hơn bốn giờ sáng.
Mưa đã ngừng rơi, mặt trời vẫn chưa ló dạng, mặt trăng vẫn treo trên bầu trời, gió lạnh thổi lướt qua mặt. Thỉnh thoảng trên con đường có xe buýt ban đêm lái qua, xung quanh yên tĩnh, trong bụi cây trên đỉnh đầu có thể nghe thấy tiếng chim kêu chíp chíp.
Vân Miểu đứng dưới gốc cây đó nhìn lên trên: “Em mới phát hiện, hóa ra chỗ này có chim.”
Lục Chinh dừng bước bên cạnh cô: “Vẫn luôn có mà.”
Giọng nói của Vân Miểu có hơi lười biếng: “Ồ. Có thể là trước giờ em chưa ra ngoài sớm như vậy.”
Lục Chinh nhìn theo ánh mắt của cô: “Con đang kêu là chim cút, con nhảy tới nhảy lui là chim xanh mỏ đỏ.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Anh còn nghiên cứu cả những thứ này sao?”
Lục Chinh cười: “Cứ nhìn thấy mãi, nên tiện tay tìm hiểu một chút.”
Cũng phải, nếp sống sinh hoạt của cô có quy luật, hiếm khi ra ngoài lúc bốn giờ sáng. Lục Chinh thì khác, anh là cảnh sát hình sự, hai mươi tư tiếng đồng hồ phải chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Vân Miểu ngáp liên tục hai cái, lấy chìa khóa trong túi xách ra: “Đi thôi, trở về ngủ bù một giấc.”
Lục Chinh lấy chìa khóa trong tay cô đi: “Được.”
Vân Miểu: “Sao anh lại cầm chìa khóa của em?”
Lục Chinh: “Em ngủ một lúc đi, anh lái cho.”
Vân Miểu: “Không phải anh nói mình không biết lái xe có cần tự động à?”
Lục Chinh mặt không đỏ, tim không đập mà nói: “Ồ? Anh từng nói câu như vậy à?”
Vân Miểu: “Vậy có phải xe của anh cũng không hỏng hay không?”
Lục Chinh trả lời thành thật: “Ừ, không hỏng.”
Vân Miểu: “Chỉ vì muốn ở lại nhà em?”
Lục Chinh: “Ừ, hoặc là em đến nhà anh ở cũng được.”
Vân Miểu: “Không đi, không hợp pháp.”
Lục Chinh bỗng nhiên nắm lấy ngón tay cô: “Miểu Miểu…”
Vân Miểu liếc mắt, chạm vào đôi mắt được ánh trăng chiếu sáng của anh, ánh sáng bên trong xinh đẹp, hệt như dòng nước chảy.
Đôi môi mỏng của anh cử động, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe: “Chỉ cần em đồng ý, chúng ta cũng có thể hợp pháp.”
Vân Miểu rút ngón tay ra: “Lục Chinh, anh còn muốn lừa em kết hôn sớm hả?”
Lục Chinh: “Chân thành thật lòng, sao có thể gọi là lừa chứ?”
Vân Miểu: “Không muốn.”
Lục Chinh khẽ cười.
Mở đèn xe Porsche, ổn định lái trên đường lớn. Mặc dù Vân Miểu buồn ngủ nhưng cô không ngủ được. Cửa sổ xe được mở ra, gió lạnh thổi vào trong, đèn thành phố dần lùi về sau.
Trên đường không còn chiếc xe nào khác, Vân Miểu duỗi tay ra khỏi ô cửa sổ, mặc cho gió lạnh buổi sáng thổi qua kẽ tay rồi biến mất.
Gió có hình dạng, vừa như vầng trăng lưỡi liềm, lại vừa như áo choàng.
“Lục Chinh, lúc này không có xe, anh có thể thử tăng tốc hết cỡ một lần.” Gió rất lớn, trong giọng nói của cô cũng mang theo vài phần phóng túng.
“Có thể tăng đến bao nhiêu?”
“Dưới tình huống không giẫm chân ga, ba trăm.”
Lục Chinh: “Xe cải tiến đã đăng ký với sở quản lý xe cộ chưa?”
Vân Miểu: “Đương nhiên là đăng ký rồi.”
Lục Chinh: “Bình thường lái chậm một chút, chú ý an toàn, đừng chạy quá tốc độ trên đường trong thành phố.”
Vân Miểu thu tay về, mỉm cười một cái.
Lục Chinh liếc mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Vân Miểu: “Không có gì, chỉ là khá hoài niệm việc anh càm ràm.”
Lục Chinh: “Chê anh nói nhiều?”
Vân Miểu: “Nào có, cũng tốt mà.”
Thời cấp ba, Lục Chinh quản cô rất nghiêm, không cho làm cái này, không cho làm cái kia…
Lúc trẻ, dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ và tính ngỗ nghịch, những điều lệ mà Lục Chinh đặt ra kia đều bị cô trải nghiệm hết một lần.
Lần nào Lục Chinh cũng bắt cô viết bản kiểm điểm.
Lúc đầu Vân Miểu còn viết nghiêm túc, nhưng Lục Chinh không hề đọc. Về sau, cô dứt khoát viết đoạn mở đầu, nội dung còn lại đều chép lời bài hát.
Cho đến một ngày nào đó, giáo viên nói cô yêu sớm, mời Lục Chinh đến trường.
Thực ra cũng không tính là yêu sớm, chỉ là có người thích cô, suốt ngày nặc danh tặng hoa cho cô, rồi bị giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ phát hiện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hôm đó, Lục Chinh nghiêm mặt gọi cô đến trước cửa: “Yêu sớm rồi à?”
Vân Miểu ngửa mặt nhìn anh, nói năng hùng hồn: “Đương nhiên là không có, em lại không phải củ cải đào hoa.”
Lục Chinh: “Vậy sao lại nhận hoa của người ta?”
Vân Miểu dựa vào khung cửa, mỉm cười xinh đẹp: “Em cũng đâu định nhận, nhưng không biết người tặng là ai, hay là anh tìm giúp em đi.”
Lục Chinh làm cảnh sát hình sự, phá vụ án nhỏ nhặt này đương nhiên rất dễ dàng, ngày hôm sau đã tìm được người tặng hoa kia, là lớp phó thể dục của lớp bên cạnh.
Lục Chinh dựa vào thân phận “phụ huynh”, gióng trống khua chiêng hẹn học sinh nam kia đến một cửa hàng MCDonald's, hôm đó Vân Miểu cũng đi theo.
Lục Chinh căn bản không cho Vân Miểu có cơ hội chen miệng vào, anh liên tục dạy dỗ học sinh nam kia đến khóc.
Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh hơi quá đáng, nên nói giúp cho học sinh nam kia vài câu.
Nào ngờ sau khi trở về, anh lại bắt cô viết bản kiểm điểm.
Vân Miểu vẫn viết sơ sài như mấy lần trước.
Lần đó không biết tại sao, Lục Chinh bỗng nhiên nghiêm túc đọc hết bản kiểm điểm của cô: “Kha Vân Miểu, em qua đây. Đọc hết bản kiểm điểm của em xem nào.”
Sau đó, cô lên xuống ngắt nghỉ đọc hết một cuốn album của Phó Hoài Châu.
Khi đó, khuôn mặt của Lục Chinh đen như than vậy: “Viết lại.”
Vân Miểu mở đôi mắt đen láy của mình, đúng mực nhìn anh: “Là cậu ta thích em, không phải em thích cậu ta, đâu phải lỗi của em, dựa vào đâu mà muốn em viết bản kiểm điểm.”
“Kha Vân Miểu!” Giọng nói của anh rất lớn.
Vân Miểu không hề tức giận, giây tiếp theo, cô tóm lấy góc áo của anh, mỉm cười: “Lục Chinh, có phải anh thích em không? Bộ dạng này của anh giống như ghen vậy? Anh đừng có không thừa nhận, em nhìn ra hết rồi, anh như vậy… Rất đáng yêu, em càng ngày càng thích anh rồi.”
Nói xong, cô gái chắp tay sau lưng, ngân nga bài hát, trở về phòng làm bài tập.
Tối hôm đó, Lục Chinh trở qua trở lại, mất ngủ.
Lục Chinh lái xe về đến tòa nhà của Vân Miểu, suy cho cùng anh vẫn không yên tâm, bèn đi theo cô lên lầu.
Vân Miểu: “Này, Lục Chinh, anh như vậy được tính là bám đuôi đó.”
Vẻ mặt Lục Chinh bình thản: “Bạn trai không tính.”
Vân Miểu bĩu môi: “Mặt dày.”
Cô thực sự quá buồn ngủ rồi, ra khỏi nhà vệ sinh liền ngã xuống giường ngủ say.
Lục Chinh bắt đầu kiểm tra số liệu ghi chép của Vân Chinh, sau tối hôm qua thì người kia không còn đến nữa.
Anh đứng dậy đi tới cửa sổ đang mở toang ở phía nam, châm điếu thuốc, làn khói mịt mù bay lên, che phủ khuôn mặt của anh bên trong, vừa anh tuấn lại có vài phần bí ẩn.
Trên bầu trời dần lộ ra màu trắng bạc, thành phố dần tỉnh lại.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Vân Miểu ra, cô vẫn chưa tỉnh, ánh sáng soi vào rèm cửa sổ, có một tia sáng mỏng manh chiếu vào khóe mắt và hàng lông mày của cô.
Hơi thở cô gái nhẹ nhè mà đều đặn, mọi thứ đều tốt đẹp và chữa lành.
Lục Chinh duỗi tay sờ trán cô.
“Miểu Miểu, cho dù ông ta là ai, ở đâu, anh đều sẽ chính tay bắt được ông ta, như vậy thì em sẽ mãi mãi không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa, mọi thứ hãy giao cho anh.”
Cô gái chưa tỉnh lại, đôi môi hồng hơi cử động.
Lục Chinh chống tay bên mép giường, khom người xuống, hôn nhẹ một cái lên mi tâm của cô.
Rất nhanh, anh đã đứng dậy, đi ra ngoài.
Cô gái trên giường chuyển động lông mi, mở mắt, xinh đẹp như nước mùa thu.
Lý Uy đã khai rồi, chi tiết vụ án của Lệ Yên đều khớp với nhau, Lục Chinh mang theo hồ sơ đã sắp xếp xong đi đến cục cảnh sát thành phố một chuyến.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên Lục Chinh đi dạo một vòng ở hành lang dài trên lầu ba. Những bông hoa thược dược đủ màu sắc kia đã được đổi thành chậu cây phát tài lớn.
Thời gian này, vừa hay là thời gian thợ cây cảnh đến tưới nước.
Lục Chinh đưa cho anh ta điếu thuốc, rồi nói chuyện vài câu.
Khi hoa thược dược đến lúc tàn, trong cục bảo anh ta chuyển đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hoa đưa đến đây đều có ghi chép chứ? Chẳng hạn như số lượng và giống loài.”
“Có chứ, những hóa đơn này chúng tôi cũng cần phải báo cáo chi tiêu với cục.”
Lục Chinh đi theo anh ta đi xem sổ ghi chép, tờ đơn ghi chép số liệu của Kim Đới Vi kia đã bị ngấm nước, không nhìn thấy chữ nữa.
“Ôi trời, giờ thì tiêu rồi, chắc chắn là đứa trẻ nào đó làm ra, dính hết vào nhau thế này. Lô hàng này tôi còn chưa báo cáo chi tiêu đó.”
Chữ trên hóa đơn kia mặc dù đã nhòe, nhưng mộc đỏ bên dưới vô cùng rõ ràng.
Công ty hoa cỏ giống Thụy Hinh, Dương Châu.
Thợ cây cảnh thật thà gãi đầu: “Đội trưởng Lục, thật ngại quá, không giúp gì được cho anh.”
Lục Chinh: “Không sao, anh làm việc đi.”
Anh bước ra khỏi phòng làm việc của bộ phận cây cảnh, đi thẳng đến văn phòng của Ngô Viễn Ba.
“Chú nghe nói rồi, đã có kết quả vụ án của Lệ Yên đúng chứ?”
“Dạ.” Lục Chinh đưa tập hồ sơ trong tay cho ông ta: “Nghi phạm đã khai rồi.”
Ngô Viễn Ba đứng dậy pha hai ly trà, một ly đưa cho Lục Chinh.
“Trà mới năm nay, cháu uống thử xem, bố cháu thích uống lại trà như vậy nhất, Hoàng Sơn Mao Phong.”
Lục Chinh nhận lấy, bên trong ly sứ trắng, từng lá trà màu xanh dựng thẳng ở bên trong, mùi của lá trà rất thơm, anh nhấp một ngụm, đầu tiên là hơi đắng, sau đó là vị ngọt khắp khoang miệng.
Quả thực là trà ngon.
Lục Chinh lắc lư ly trà, cảm thấy vị trà này có chút quen thuộc, hình như đã uống qua ở chỗ nào rồi.
Ngô Viễn Ba đột nhiên nói: “Lúc trước, khi chú vừa gặp cháu, cháu chỉ mới cao như vậy, bây giờ đã đến tuổi kết hôn rồi. Cô gái lần trước cháu dẫn tới không thích hợp với cháu, tuổi nhỏ quá rồi, suy nghĩ chưa chín chắn, chú giới thiệu cho cháu một người, dành chút thời gian đi gặp đi.”
Lục Chinh để ly trong tay xuống: “Cháu vẫn chưa nôn nóng chuyện này.”
Ngô Viễn Ba: “Sao lại không nôn nóng, sắp đầu bốn tới nơi rồi, sau này cháu chắc chắn còn thăng tiến lên chức vị cao hơn, người bên cạnh nhất định phải trong sạch, có chút bối cảnh là tốt nhất.”
Lục Chinh đã đứng dậy: “Cục trưởng Ngô, chuyện của cháu, cháu sẽ tự suy xét, chú đừng quản chuyện này nữa, cháu không có theo đuổi vị trí cao hơn.”
Ngô Viễn Ba mím môi, không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi Lục Chinh rời đi, Vân Miểu ngủ thêm một lúc mới tỉnh dậy. Hôm nay bầu trời trong xanh, mùi ẩm ướt trong không khí đã mất sạch.
Sở nghiên cứu bố trí cho cô một nhiệm vụ nhỏ, giúp một nền tảng livestream nâng cấp server. Vân Miểu mở máy tính, ngồi trên thảm update kho số liệu, ngón tay gõ “tách tách”.
Chẳng bao lâu sau, Lục Chinh gọi điện tới.
Anh lại quay về rồi.
Người máy Vân Chinh đi tới mở cửa cho anh.
Lục Chinh thấy cô thức dậy, mỉm cười: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Vân Miểu: “Đồng hồ sinh học, em quen rồi, không ngủ được.”
Lục Chinh lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
Vân Miểu: “Em ăn rồi, còn anh?”
“Anh vẫn chưa, vừa mới đi cục cảnh sát thành phố một chuyến.” Chi tiết vụ án của Lệ Yến phải công bố với xã hội, dẹp yên dư luận.
Vân Miểu: “Hai hôm nay trong nhà không có mua rau, anh ăn mì không?”
“Em nấu hay nhóc con nấu?”
“Vẫn nên để anh nấu cho.” Trong lúc nói chuyện, anh đã đi vào nhà bếp.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lục Chinh: “Nghỉ ngơi một ngày, bầu bạn với bạn gái, có vụ án thì lại trở về đội.”
Vân Miểu cũng không phủ định câu nói của anh: “Được thôi.”
Tiếng máy hút mùi vang lên trong nhà bếp, dáng vẻ nấu mì của anh vô cùng nghiêm túc.
Đợi âm thanh ồn ào kia dừng lại, anh bước ra khỏi nhà bếp: “Miểu Miểu, em muốn ra ngoài đi du lịch không?”
“Thời tiết nóng như vậy, đi đâu đây?”
“Dương Châu.”
“Sao đột nhiên anh lại muốn đi Dương Châu?”
“Pháo hoa bắn vào tháng ba ở Dương Châu.”
Vân Miểu sửa lại: “Bây giờ là tháng sáu.”
“Vậy cũng chẳng lệch nhau mấy ngày, đi không?”
Vân Miểu: “Được chứ.”