Trường trung học số hai nằm trên trục đường chính của khu vực trung tâm thành phố, lái xe qua đó phải mất rất lâu mới tìm được chỗ đậu xe.
Cổng trưởng bị học sinh, phụ huynh và đám đông vây kín, chật như nêm cối.
Có người phụ nữ đang gào khóc, âm thanh vô cùng thảm thiết.
Ở hiện trường có rất nhiều phóng viên, bọn họ vác máy ảnh, chụp hình ảnh ở hiện trường.
Cổng trường học đóng kín, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được.
Vân Miểu gọi điện thoại cho Hà Tư Nghiên.
Hà Tư Nghiên: “Cổng chính không vào được, phải đi cửa hông ở phía tây. Nhưng không biết bên đó có kẹt hay không.”
Vân Miểu mở loa ngoài, Lục Chinh nghe rất rõ ràng: “Quá phiền phức, leo tường vào đi.”
Hà Tư Nghiên trả lời trong điện thoại: “Cách mà đội trưởng Lục nói cũng được…”
Bọn họ đi vòng một đoạn quanh bức tường kia, rồi Lục Chinh dừng lại.
Vân Miểu nhìn hàng rào kim loại cao ngất kia: “Anh muốn vào từ chỗ này?”
“Ừ.” Lục Chinh ngồi xổm xuống, ý bảo Vân Miểu leo lên lưng mình.
Vân Miểu: “Em tự leo được.”
Lục Chinh: “Đội trưởng Kha, lúc phá án phải biết sử dụng tài nguyên, chồng của mình thì phải sử dụng triệt để, không cần phải đau lòng và xấu hổ.”
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh: “Em lên đi.”
Vân Miểu dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, hai tay vòng qua cổ anh. Lục Chinh cõng cô lên, mùi thơm dễ ngửi trên người cô gái cũng lan đến chóp mũi: “Miểu Miểu, ôm chặt chút.”
Vân Miểu vẫn không yên tâm cho lắm: “Lục Chinh, anh cõng em như vậy dễ vào không?”
Lục Chinh: “Em không tin chồng mình à?”
“Tin chứ, chỉ là hàng rào chắn này hơi cao, bên trên còn có một hàng gai nhọn…” Tay không trèo lên đã có chút nguy hiểm, huống chi anh còn phải cõng cô.
Cô gái đang lo lắng cho anh, Lục Chinh cười: “Đúng là có độ khó, hay là em hôn anh cái xem?”
Vân Miểu trườn người lên vai anh: “Sao anh còn làm nũng vậy?”
Lục Chinh cười: “Không hôn cũng được, về nhà bù lại.”
Trong lúc nói chuyện, anh chuyển sang một tay giữ chân cô, lùi về sau vài bước, chỉ một cái chạy lấy đà ngắn ngủi, anh đã nhảy lên hàng rào kia.
Vân Miểu chưa nhìn rõ động tác cụ thể của anh, Lục Chinh đã cõng cô, đáp đất một cách vững vàng.
Trái tim Vân Miểu đập thình thịch, Lục Chinh bỏ cô xuống, nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Nơi xảy ra nhảy lầu ở tòa dạy học phía trước, trên đất vẫn còn vết máu, nhìn thấy mà giật mình. Đứa trẻ nhảy lầu đã được đưa đến nhà tang lễ, con đường đi tới bên này tạm thời đã được phong tỏa bằng dây vàng.
Hà Tư Nghiên, Lưu Vũ và người trong bộ phận kỹ thuật đều có mặt.
Đám người nhìn thấy Lục Chinh đều không tránh được vành mắt nóng bừng, đặc biệt là Lưu Vũ, suýt chút thì chảy nước mắt đàn ông: “Lão đại…”
Lục Chinh gật đầu: “Người nhảy lầu là trai hay gái?”
Lưu Vũ: “Là con gái, lớp mười hai, mười bảy tuổi.”
Lục Chinh: “Kiểm tra sân thượng chưa?”
Lưu Vũ: “Kiểm tra rồi, trước khi nhảy lầu, nạn nhân có dấu vết giẫm đạp rõ ràng, ở nơi nhảy lầu kiểm tra được dấu vân tay và dấu chân của cô ấy. Dấu tay và dấu chân đều hướng ra bên ngoài, suy đoán là cô ấy tự leo lên. Ở hiện trường không tìm được dấu chân, dấu vân tay của người nào khác. Trước mắt cơ bản có thể loại trừ khả năng bị người ta giết hại.”
“Nhưng vẫn có điểm đáng ngờ?” Vân Miểu hỏi.
Lưu Vũ nhìn Vân Miểu, gật đầu: “Camera toàn trường đều sử dụng tốt, chỉ mỗi tòa dạy học bên này là bị hỏng, chúng tôi đã điều tra, là đường dây bị lão hóa, ổ cắm không có điện.”
Vân Miểu mím môi, tình huống thế này người bình thường đều sẽ thấy kỳ lạ, đặc biệt là nơi cô ấy lựa chọn còn là tòa dạy học, quá dễ khiến người ta nghĩ đến thứ khác.
Vân Miểu và Lục Chinh tính toán góc độ đường nối giữa điểm nhảy lầu, điểm đáp đất và góc thẳng đứng.
Lục Chinh: “Khoảng mười lăm độ, là tự mình nhảy xuống.”
Vân Miểu ngước mắt nhìn sân thượng: “Cô ấy lên đó bằng cách nào?”
Lưu Vũ: “Có một cánh cửa đi lên sân thượng.”
Vân Miểu chau mày: “Cửa không khóa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nhớ lúc mình đi học cấp ba, những cánh cửa này trường học đến đóng cứng ngắc, trừ khi sân thượng rò rỉ nước, mới có công nhân mở những cánh cửa đó để đi lên.
Mấy người phụ trách ở trường học cũng có mặt, đều là vẻ mặt lo lắng, xảy ra chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc chiêu sinh của nhà trường vào năm sau.
Vân Miểu hỏi: “Dạo gần đây trên tòa dạy học có sửa chữa gì không?”
Người phụ trách bộ phận tổng vụ: “Không có.”
Lục Chinh chau mày: “Lên đó xem thử.”
Vân Miểu gật đầu.
Vệ sinh của tòa dạy học rất sạch sẽ, trên bậc thang gần như không nhìn thấy dấu chân nào rõ ràng.
Lục Chinh kiểm tra cánh cửa đi lên sân thượng, khóa cửa nguyên vẹn, không có dấu vết bị cạy: “Cô ấy lấy chìa khóa mở cửa để đi lên.”
Vân Miểu nhìn người phụ trách bộ phận tổng vụ kia: “Chìa khóa của mấy người đâu?”
Người kia ậm à ậm ở hồi lâu:”Chìa khóa…”
Sắc mặt Lục Chinh đen lại: “Làm mất rồi?”
Người phụ trách kia giật mình: “Những chìa khóa này bình thường học sinh sẽ không tìm được…”
Ánh mắt Vân Miểu nặng nề: “Học sinh không tìm được chìa khóa, vậy chỉ còn lại hai khả năng. Hoặc là có người đưa chìa khóa cho cô ấy, hoặc là có người mở cửa cho cô ấy.”
Đám đông đều ngẩn người, Vân Miểu nói trúng điểm mấu chốt.
Cho dù là khả năng nào, thì chìa khóa kia đều là nhân tố quan trọng.
Lục Chinh: “Có tìm thấy chìa khóa trên người cô ấy không?”
Lưu Vũ lắc đầu.
Vậy chỉ còn lại một khả năng, có người lên sân thượng mở cửa cho cô ấy, nhưng tại sao người đó lại biết cô gái muốn nhảy lầu?
Đối diện tòa dạy học chính là dãy phòng học của lớp mười hai, chính giữa có một hành lang dài nối liền với nhau.
Lục Chinh: “Thời gian nhảy lầu vào lúc nào?”
Lưu Vũ: “Một giờ chiều, thời gian nghỉ trưa.”
Thời gian này người trong trường ít hơn hẳn, cũng sẽ không gây nên quá nhiều sự chú ý, thậm chí không tìm được nhân chứng.
Hà Tư Nghiên: “Điều kỳ lạ nhất không phải cái này, mà là một đoạn video trong tòa dạy học của cô ấy.”
Vân Miểu và Lục Chinh xem đoạn video kia.
Cô gái đi ra từ phòng học ở tầng một, cứ một lúc lại nhìn ra sau một lát, trên mặt thể hiện rõ sự hoảng sợ, dường như có ai đi theo sau vậy. Nhưng hình ảnh trong video rất rõ nét, không ai đi theo cô ấy cả.
Thời gian cô gái biến mất trong hình là 12:58 phút. Bảy phút sau, cô ấy đã nhảy lầu tử vong ở tòa dạy học.
Trong bảy phút biến mất này đã xảy ra chuyện gì, không ai hay biết.
Bọn họ kiểm tra di vật của cô gái, cô gái mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, gần như mỗi cuốn sách đều viết những câu nói tiêu cực.
Lưu Vũ: “Tuổi còn nhỏ đã mắc bệnh trầm cảm rồi, là do áp lực học tập quá lớn sao?”
Vân Miểu lật xem bài thi của cô ấy, thành tích của cô ấy rất tốt: “Chắc không phải vấn đề học tập.”
Lưu Vũ: “Lẽ nào là yêu sớm?”
Bọn họ đi hỏi thăm bạn học của cô gái, trước đây cô ấy là một người rất vui tươi, bỗng nhiên từ hai tháng trước cô ấy trở nên trầm lặng ít nói, không thích tiếp xúc với người khác, cũng không yêu sớm.
Hai tháng trước, rốt cuộc trên người cô ấy đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết, cũng không có dấu vết để tìm kiếm.
Sắc trời đã dần chuyển tối, đám đông trước cổng trường còn chưa giải tán, bọn họ thắp nến trắng trên đất, ánh lửa yếu ớt nhưng chói mắt trong bóng tối.
Rốt cuộc một cô gái mười bảy tuổi đã trải qua chuyện gì mới khiến cô ấy từ bỏ ham muốn sống.
Vân Miểu: “Lục Chinh, em muốn đi xem cô ấy.”
Lục Chinh gật đầu: “Được.”
Di thể của cô gái được để trong nhà tang lễ, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vân Miểu chính là xinh đẹp.
Cô gái quá xinh đẹp, nhưng hiện giờ khuôn mặt trắng trẻo kia đã không còn mạch máu, hệt như búp bê sứ bị vỡ vụn.
Pháp y đã có báo cáo giám định, nguyên nhân tử vong của cô gái là nhảy lầu, trong cơ thể không có bất cứ tàn dư nào của thuốc, cũng không có bất cứ vết thương ngoài da nào.
Tất cả chứng cứ đều nói rõ, cô ấy tự mình đi lên con đường không có lối về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ, rốt cuộc ai đã lấy chiếc chìa khóa kia?
Vân Miểu và Lục Chinh đi ra, phát hiện có một chàng trai cỡ mười bảy mười tám tuổi mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh xe cảnh sát, dường như cậu ấy đang đợi hai người.
Chàng trai cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trước ngực có đeo một huy hiệu trường của trường trung học số hai.
“Cảnh sát, tôi là bạn của cô ấy.”
Mặc dù chàng trai không nói “cô ấy” là ai, nhưng Vân Miểu đã đọc hiểu từ trong ánh mắt của cậu ấy.
“Tôi biết hai tháng trước cô ấy đã xảy ra chuyện gì.” Chàng trai nói chuyện, siết chặt nắm đấm, có thể nhận thấy rõ nỗi đau khổ trên khuôn mặt.
Vân Miểu nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh: “Tại sao lúc nãy ở trường cậu không nói?”
Chàng trai: “Quá đông người, tôi không thể nói được.”
Lục Chinh kéo cửa xe ra: “Lên xe nói chuyện đi.”
Chàng trai vào trong ngồi, vừa nói được vài câu đã nghẹn ngào: “Hai tháng trước, Nguyễn Nhuyễn đi đến nhà giáo viên dạy toán của chúng tôi.”
Vân Miểu: “Giáo viên dạy toán của các cậu là đàn ông?”
Chàng trai gật đầu: “Hôm đó nghỉ lễ, Nguyễn Nhuyễn và tôi đã hẹn sẽ đến thư viện tìm sách đọc, nhưng cậu ấy mãi không đến, điện thoại cũng không gọi được, buổi tối cô ấy mới gửi cho tôi tin nhắn nói mình đến nhà giáo viên dạy toán rồi. Sau hôm đó, cậu ấy xin nghỉ bệnh, không đến trường nữa. Tôi đi thăm cậu ấy thì gặp được cậu ấy đang mua thuốc tránh thai khẩn cấp ở trong tiệm thuốc. Từ đó, thành tích môn toán của cậu ấy liên tục sa sút…”
Cho dù đã thấy quen chuyện sống chết, nhưng nghe đến đây trong lòng Vân Miểu vẫn nghẹn lại.
Khi nói tới chỗ này, chàng trai dừng lại: “Từ sau ngày hôm đó, cậu ấy cũng không chịu nói chuyện với tôi nữa, suốt ngày hung dữ với tôi, tôi còn rất nhiều lời chưa nói cho cậu ấy biết.”
Bí mật tuổi trẻ luôn được cất giấu rất sâu.
Thiểu số được nhìn thấy ánh sáng, đa số thì đứt gánh giữa đường.
Chàng trai nói tiếp: “Tôi từng theo dõi cậu ấy, đúng vậy, tôi thích cậu ấy…”
Vân Miểu ngẩn người, không ngờ cậu ấy sẽ nói những lời này.
“Mỗi thứ bảy, Nguyễn Nhuyễn đều sẽ đi đến một căn nhà thuê ở đường Bình Thương, tôi tận mắt nhìn thấy tên cầm thú kia đi từ trong đó ra. Hôm đó tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bị Nguyễn Nhuyễn ngăn lại, cậu ấy vừa khóc, thì tôi lại mềm lòng.”
Con ngươi Lục Chinh đen nhánh, anh khởi động xe cảnh sát, lái thẳng đến đường Bình Thương.
Chàng trai xuống xe, đi trước dẫn đường, càng đến gần căn nhà kia, nỗi đau của cậu ấy càng dữ dội.
Vân Miểu gọi điện cho Lưu Vũ, bảo anh ta “mời” giáo viên dạy toán kia tới đây.
Tôn Tuấn Đào đến nơi này, biểu cảm trên mặt đã không khống chế được nữa, ông ta hung dữ trừng mắt nhìn chàng trai đứng cách đó mấy bước.
Giọng điệu của Lục Chinh lạnh lẽo: “Mở cửa.”
Tôn Tuấn Đào già mồm nói: “Tôi không ở chỗ này, không có chìa khóa.”
Lục Chinh ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ: “Đi kiểm tra xem chủ nhà là ai.”
Tôn Tuấn Đào đã bắt đầu run rẩy…
Lưu Vũ chỉ mất một hai phút đã trở về, chủ nhà không ở thành phố N, nhưng có số điện thoại.
Lục Chinh gọi điện cho ông ta, sau vài câu giao lưu ngắn gọn, đối phương đồng ý cho cảnh sát phá cửa vào nhà.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Tôn Tuấn Đào lập tức muốn bỏ chạy, nhưng Lưu Vũ phản ứng rất nhanh, nhấn ông ta lên xe cảnh sát.
Đèn trong phòng được mở lên, đập vào mắt là ảnh chụp dán khắp căn phòng, toàn bộ đều là ảnh lõa thể của cô gái tên Nguyễn Nhuyễn kia.
Đầu giường còn có một cái máy ảnh, vị trí của ống kính nhắm thẳng vào giường.
Chàng trai đi vào theo, lập tức quỳ xuống đất, khóc òa.
Lục Chinh dẫn một đám cảnh sát ra ngoài, nhìn Vân Miểu một cái.
Vân Miểu nhanh chóng đứng lên, xé hết những tấm ảnh dán trên tường kia xuống, úp mặt phải xuống, bóp trong tay, ngón tay cô hơi run lên.
Những thứ này chính là nguyên nhân khiến cô gái kia bị trầm cảm.
Cô ấy dùng cái chết để kết thúc sự lăng nhục.