Dựa theo tập tục, sau khi cô dâu vào cửa thì phải ở trong phòng đợi chú rể.
Lục Chinh đã giúp đỡ rất nhiều người, người trong túp lều bên ngoài đều bám lấy anh chúc rượu, tặng khăn ha-đa (*).
(*) Khăn ha-đa: Dệt bằng tơ lụa của người Tây Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.
Vân Miểu buồn chán, đã nghiên cứu hết những món đồ trong căn nhà nhỏ này của anh rồi.
Thời gian trôi qua rất lâu, cửa phòng mới có người mở ra. Gió thổi vào sau người anh, cô căng thẳng ngồi xuống chiếc ghế dài.
Lục Chinh mặc áo dài nam giới của Tây Tạng, nở nụ cười rất dễ nhận thấy, sau lưng đều là ánh sáng, má anh bị cồn nhuộm thành màu đỏ ửng, có thể nhìn ra anh rất vui.
Cánh cửa phía sau bị anh đóng lại, những ánh sáng và tiếng ồn ào kia cũng bị cách biệt ở bên ngoài.
“Miểu Miểu…” Anh bước lại gần, vén vạt áo, ngồi xuống trước mặt cô.
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Trác Ương: “Kỳ lạ, Nam Gia chạy đi đâu rồi? Nam Gia! Nam Gia!”
Vân Miểu hơi nhướng mày, Lục Chinh ra hiệu im lặng với cô.
Vân Miểu nói nhỏ: “Anh chạy trốn à?”
Lục Chinh nắm tay cô, vân vê trong lòng bàn tay: “Ừ, bởi vì anh nhớ em quá rồi.”
Giọng điệu nói chuyện của anh quá dịu dàng, khiến trái tim Vân Miểu đập thình thịch, cô nhìn anh như bị trúng ngải.
Lục Chinh cong một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đôi mắt đen kia sáng lấp lánh: “Em thì sao, có nhớ anh không?”
Vân Miểu: “Ừ, nhớ rồi.”
Lục Chinh ôm mặt cô, hôn lên môi cô: “Làm sao đây, anh không muốn ra ngoài nữa.”
Anh đã say rồi, trên môi có mùi rượu ngọt ngào, mùi rượu gạo không khó ngửi, trái tim đập điên cuồng không thể kiềm chế.
Cô chưa từng biết dáng vẻ sau khi say của anh sẽ như thế này.
Lục Chinh hôn môi cô xong, lại hôn tay cô, anh hôn từng ngón từng ngón. Một lúc sau, răng của anh ngậm lấy da thịt trên mu bàn tay của cô, đầu lưỡi liếm qua chỗ đó, ấm nóng và ẩm ướt.
Dòng điện theo mu bàn tay truyền đến trái tim, Vân Miểu không kìm được mà nuốt nước bọt, dáng vẻ này của anh quá nguy hiểm rồi…
“Lục Chinh…”
Lục Chinh giữ gáy cô, cánh môi đặt xuống, đè hết lời nói của cô vào trong nụ hôn, vị rượu thanh ngọt quẩn quanh răng môi của hai người, ngón tay của anh cởi nút áo trên cổ áo của cô, cúi đầu hôn lên động mạch ở cổ của cô: “Miểu Miểu, người em thơm quá…”
Vân Miểu bị anh quyến rũ đến mê man.
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, giọng nói của Trác Ương vang dội: “Nam Gia, có phải anh ở bên trong không, tôi đã tìm khắp nơi rồi, chỉ còn mỗi chỗ này thôi.”
Vân Miểu đẩy Lục Chinh: “Trác Ương đến rồi.”
Lục Chinh tiếp tục hôn lên môi cô, mút đầu lưỡi cô từng chút một. Vân Miểu bị anh hôn đến mặt mũi đỏ bừng.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện.
“Vẫn chưa tìm thấy Nam Gia à?”
Trác Ương: “Nam Gia ở bên trong.”
Lý trí của Vân Miểu quay trở lại, cô đẩy Lục Chinh ra.
Anh xoa vai cô, trước khi rời đi, anh lại quay lại hôn cô: “Đợi anh.”
Vân Miểu gật đầu.
Lục Chinh lại ra ngoài, trong phòng trở lại sự yên tĩnh, Vân Miểu nhìn mu bàn tay của mình, trái tim đang đập thình thịch, cô cảm thấy bản thân vừa bị yêu tinh nam hút linh hồn đi mất.
Khi Lục Chinh quay về, ánh đèn trong túp lều bên ngoài đã tắt rồi, buổi đêm trên cao nguyên vô cùng yên tĩnh, thế giới rơi vào đáy hồ yên ả.
Vừa nãy Lục Chinh lại bị bọn họ chuốc nhiều rượu hơn nữa, anh có hơi say, bước chân loạng choạng, Vân Miểu thấy vậy lập tức đi tới đỡ anh.
Cô mặc đồ cưới màu đỏ, Lục Chinh vuốt ve dây đỏ trên tóc cô, ánh mắt dịu dàng mà mềm mỏng.
Vân Miểu: “Anh khát không?”
Con ngươi của Lục Chinh u ám: “Khát.”
Vân Miểu: “Vậy em đi rót nước cho anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu quay người muốn đi rót nước nhưng bị Lục Chinh nắm lấy cổ tay.
Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô, đầu lưỡi rượt đuổi, quấn quýt, đôi môi của hai người đều ướt át.
Lục Chinh mỉm cười, buông cô ra: “Bây giờ đã không khát nữa rồi.”
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh giữ chiếc cằm trắng trẻo của cô, ngón tay chạm lên đôi môi đỏ của cô, giọng nói hơi khàn: “Miểu Miểu, cô dâu mới cưới của dân tộc Tây Tạng phải nấu trà sữa cho chồng.”
Vân Miểu: “Vậy ngày mai em đi tìm Trác Mã học.”
Lục Chinh ẵm cô lên: “Không sao, dùng cách khác thay thế cũng được.”
Vân Miểu được anh ôm lên giường, ánh đèn rất sáng, cô mặc đồ đỏ trông rất trắng. Lục Chinh chậm rãi cởi cúc áo trên người cô, như đang gỡ món quà mà mình đã chờ đợi rất lâu.
Bộ đồ cưới nặng nề rơi xuống đất, tầm mắt của Lục Chinh rơi vào làn da trắng trẻo của cô.
Tay anh chạm vào xương quai xanh của cô, trên làn da trắng trẻo của cô gái lập tức đỏ hồng: “Miểu Miểu, lại không phải lần đầu tiên, sao em còn xấu hổ như vậy?”
Vân Miểu: “...”
Anh mặc rất kín đáo, còn cô thì…
Sự so sánh này quá rõ ràng, cũng quá xấu hổ.
Hơn nữa, anh còn đang nhìn cô.
Lục Chinh không biết lấy sữa chua ở đâu ra, chấm một chút lên môi cô, Vân Miểu liếm nó, sữa chua này có hơi chua.
Ngón tay của Lục Chinh lướt qua cánh môi cô: “Miểu Miểu, cái này để cho anh ăn.”
Vành tai Vân Miểu đã đỏ ửng, trái tim đập thình thịch.
“Vẫn còn một chút, không được lãng phí.” Lục Chinh cúi mặt hôn lấy môi cô lần nữa, đầu lưỡi lướt qua cánh môi cô, liếm sạch sữa chua còn dính bên trên.
Vân Miểu nuốt nước bọt, cô sắp bị anh thả thính đến nỗi bùng nổ rồi.
“Không đủ ngọt.” Lục Chinh lại chấm thêm sữa chua, men theo cằm cô: “Có lẽ đổi chỗ khác sẽ ngọt hơn.”
Ngón tay anh đặt lên đó, rồi lại hôn xuống.
Vân Miểu hít thở phập phồng, giọng nói trở nên khàn đặc…
Anh tắt đèn, hôn xuống dưới, một lúc sau anh khẽ cười: “Ừ, quả nhiên đổi chỗ khác sẽ ngọt hơn…”
*
Hôn lễ của người Tây Tạng tiến hành suốt ba ngày.
Ngày thứ tư, Lục Chinh dẫn Vân Miểu đến chào tạm biệt tất cả bạn bè, trở về thành phố N.
Con đường trở về vốn chỉ có năm ngày, nhưng hai người lái xe hơn nửa tháng.
Dọc đường đi gặp được nơi nào có phong cảnh không tồi, họ đều dừng lại, có lúc là một thôn nào đó không biết tên, có lúc là một huyện nhỏ, tùy duyên đến lại tùy duyên đi.
Hai trái tim ở bên nhau, chỗ nào cũng là nhà. Bọn họ cùng nhau ở khách sạn, cùng ở nhà nghỉ và homestay nhỏ.
Kỳ nghỉ của đám Hà Tư Nghiên kết thúc, thấy Vân Miểu mãi chưa về bèn gọi điện thoại tới.
Mặt trời lặn xuống phía tây, tia nắng màu hồng chiếu khắp núi, Vân Miểu khom lưng hái những bông hoa hồng dại kia, gió buổi chiều tà thổi bay tà váy dài của cô.
Là Lục Chinh nghe điện thoại.
Hà Tư Nghiên nghe thấy giọng anh thì giật nảy mình: “Lão… Lão đại? Anh… Anh hiển linh rồi sao? Anh yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy.”
Giọng nói của Lục Chinh bình thản: “Tôi chưa chết, nói với sở trưởng Trần một tiếng, tôi và đội trưởng Kha của mấy người đang hưởng tuần trăng mật, nghỉ phép cưới, về muộn hai ngày.”
Hà Tư Nghiên nhéo mạnh vào mu bàn tay mình, phát hiện đây không phải mơ: “Anh… Anh, anh thật sự là đội trưởng Lục à?”
Lục Chinh: “Hay là cô mở video xác nhận chút?”
Hà Tư Nghiên lập tức la lên, rồi chạy ra ngoài.
Bên này Lục Chinh đã tắt máy.
Vân Miểu hái hoa quay về: “Ai gọi vậy?”
Lục Chinh: “Tư Nghiên.”
Vân Miểu: “Em còn chưa nói với cô ấy chuyện anh còn sống, anh làm vậy sẽ dọa chết cô ấy mất.”
Lục Chinh: “Không cần lo lắng, người của tổ trọng án không yếu đuối như thế.”
Vân Miểu cười: “Cũng phải.”
Bọn họ suốt ngày nhìn xác chết, ai ai cũng đều rất bình tĩnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu đung đưa bông hoa hồng mới hái được về phía anh: “Những bông hoa này đẹp không?”
Lục Chinh gật đầu, nhưng mắt anh không nhìn vào hoa, mà vào khuôn mặt của cô.
Ánh nắng chiều tà nhuộm đôi mắt của cô gái thành màu vàng kim.
Hoa đẹp, người càng đẹp hơn.
Lục Chinh cảm thấy trái tim bị thứ gì đó đập trúng, anh quệt tay qua mũi cô, trong mắt đều là tình cảm dạt dào: “Không đẹp bằng em.”
Vân Miểu: “Hoa hồng đều có gai cả, vừa nãy em bị đâm rách tay rồi.”
Lục Chinh nghe vậy, cầm tay cô lên kiểm tra kỹ càng.
Ngón tay của cô gái trắng và thon dài, nơi bị đâm là ngón trỏ tay trái của cô, bên trên còn có vết máu đã khô.
Lục Chinh chau mày.
Vân Miểu rụt tay về: “Không đau nữa rồi.”
Lục Chinh đã hôn lên ngón tay kia của cô, nụ hôn của anh rất nhẹ, đầu lưỡi lướt qua vết thương, mặt Vân Miểu bỗng chốc đỏ lên.
Háo sắc!
Lục Chinh sờ má cô: “Em đang nghĩ chuyện xấu xa gì đó? Sao mặt đỏ thế này?”
Vân Miểu nuốt nước bọt: “Không có…”
Bỗng nhiên Lục Chinh ôm ngang cô lên.
Vân Miểu: “Anh làm gì đấy?”
Lục Chinh: “Không làm gì cả, anh sợ em mệt.”
Vân Miểu: “Em không mệt.”
Lục Chinh: “Ừ, một lát nữa sẽ mệt.”
Anh ôm cô cho đến khi lên xe.
Lúc này, mặt trời đã lặn hẳn xuống phía tây, ánh sáng tối xuống, có vầng trăng màu vàng kim treo trên bầu trời, có đám mây bay qua vầng trăng.
Cửa xe Porsche đột nhiên bị anh khóa trái từ bên trong, ghế cũng được nhấn hạ xuống mức thấp nhất.
Vân Miểu cảm thấy chuyện không hay rồi.
Lục Chinh nghiêng người hôn lấy cô: “Vợ à, chi bằng hôm nay đổi chỗ ngủ đi?”
Vân Miểu hỏi: “Đi đâu ngủ?”
Lục Chinh ngậm tai cô, từ từ đè xuống: “Trên xe cũng không tồi.”
Vân Miểu phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, cô ngẩn người.
Đường ở đây đi một hai tiếng đồng hồ có khi không gặp được một chiếc xe, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có xe, đặc biệt là vào buổi tối, những chiếc xe kia đều mở đèn pha.
Vân Miểu trừng mắt với anh: “Anh điên rồi à! Ở đây có xe đó.”
“Ừ, cũng gần rồi.” Lục Chinh nghiêng người, dùng răng cắn cúc áo phía trước váy liền thân của cô, hôn cô từng chút một.
Vân Miểu muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh giữ tay để lên đỉnh đầu, nụ hôn di chuyển từ bên cổ xuống phía dưới…
Lý trí đã sụp đổ, tan rã trong nụ hôn ẩm ướt.
Trời đã tối sầm.
Điên rồi!!
Lục Chinh điên rồi! Cô cũng điên rồi!
Trong màn đêm, mắt vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, khi có ánh sáng chiếu vào, Vân Miểu lập tức cắn lấy vai anh.
Lục Chinh dừng lại, nụ hôn nóng bỏng đặt lên má cô…
Trên mặt Vân Miểu đã toát một lớp mồ hôi mỏng, anh khom người xuống hôn nó đi.
Vân Miểu nhéo anh một cái, giọng nói ngọt ngào lại khiến người ta chìm đắm.
“Lục Chinh, anh mặt dày quá đó.” Cô nói.
Lục Chinh ngậm lấy vành tai của cô, gặm mút từng chút một, cảm quan bị phóng đại vô số lần.
Giọng nói của Lục Chinh có hơi khàn: “Ừ, anh luôn không thể khống chế được, luôn thấy không đủ… Miểu Miểu, có phải em có phép thuật không?”
Tim đập mãnh liệt, hơi thở dồn dập, mọi giác quan của hai người đều bị kích thích đến cực điểm…
Trong núi, gió thổi lá cây lay động, mây che đi mặt trăng, rồi lại bay mất, giọt nước lấp lánh ngưng tụ trên lá cây, dần dần tích tụ lại…
Gió thổi cỏ lay, giọt nước kia rơi “tách” xuống đất.
Trên ô cửa sổ đọng một lớp sương, trong không khí đều là sự ngọt ngào, mùi thơm của hoa dành dành kia nồng nặc đến mức không biến mất được.
Vân Miểu đã không còn chút sức lực nào nữa, mềm nhũn dựa vào lòng anh.
Lục Chinh ôm cô vào lòng, hôn cô: “Miểu Miểu, em xem, anh đã nói em sẽ mệt mà, còn không tin.”
Lý trí còn sót lại của Vân Miểu đã hoàn toàn biến mất…