Khế Ước Nhân Tình

Chương 29: cá đã cắn câu




Chung Tuấn Kiệt hối hả, gương mặt trắng bệch đi vào trong biệt thự Phùng gia.

Vừa đúng lúc để Chung Tuấn Kiệt gặp được Phùng Kiện đang trên lầu đi xuống.

- Phùng Nhã Kỳ có tung tích rồi, trong tay cô ta còn có bằng chứng chúng ta bỏ thuốc và có được video từng kẻ đã cưỡng hiếp cô ta.

Phùng Kiện mặt bình thản không hề lo lắng.

người bỏ thuốc là mày liên quan gì đến tao ? Còn đoạn video nó nói chắc gì có thật.

Chung Tuấn Kiệt lấy điện thoại đưa ra trước mặt cho Phùng Kiện xem.

Phùng Kiện sau khi xem được video ngụy tạo của Chiêu Dương làm giả đã bắt đầu sợ hãi.

Nếu chuyện hắn ta cưỡng hiếp con gái nhà lành bị đưa lên mạng thì hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm trong tay bố mẹ mình.

- chúng ta nên làm thế nào đây ? Cô ta đòi 100 vạn mới đồng ý xoá đoạn video này.

- 100 vạn ? Con khốn đó còn dám tống tiền tao ?

Phùng Kiện tức đỏ mặt khi nghe tin mình bị tống tiền với con số không nhỏ.

Hắn ta ở đâu ra mà có được 100 vạn. Có gom lại trong thẻ cũng chỉ được hơn 20 vạn thì làm sao đủ mà đưa.

- trong đó có phần của mày, mày phải đưa tạo 15 vạn, mấy thằng kia tạo sẽ đòi mỗi đứa một ít gom lại nhất định đủ.

Phùng Kiện trước mặt là nói như vậy để Chung Tuấn Kiệt nghe nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

- 15 vạn ? Tao không thể nào có số tiền lớn như vậy.

- nếu mày muốn ăn cơm nhà nước thì tiền không cần đưa. Mày về đi, tao còn công việc.

Phùng Kiện nói rồi vội vã rời khỏi nhà.

- trong 3 ngày không đưa tiền cô ta sẽ cho chúng ta lên mạng đấy. Cô ta đã là kẻ chó cùng rứt dậu, cô ta nhất định sẽ làm đấy Phùng Kiện. Tao chưa muốn ăn cơm nhà nước, tao còn gia đình phải lo.

Chung Tuấn Kiệt chạy theo sau lưng Phùng Kiện nói chuyện với ngữ điệu lo sợ tột cùng.



Phùng Kiện bỏ lên xe, phóng xe rời khỏi biệt thự mặc kệ cho Chung Tuấn Kiệt có ở phía sau gào thét van xin.

nhiệm vụ đã hoàn thành, con cá đã cắn câu. " Chung Tuấn Kiệt móc điện thoại gọi cho Chiêu Dương báo cáo lại tình hình.

Không biết bước tiếp theo Chiêu Dương sẽ đi như thế nào nhưng nhất định Phùng Kiện và cả Phùng gia nhất định sẽ chết thảm.

- điều tra ra được kẻ đã sai người ám sát chúng ta hôm trước rồi, kẻ chủ mưu là lão hồ ly Triệu Phi Phàm. Ông ta đã biết được phu nhân còn sống nên muốn một lần nữa diệt trừ cô ấy, sẵn tiện diệt luôn cả ngài một tên dính hai nhạn.

Tiêu Dực báo cáo lại kết quả điều tra cho Phong Dật Hành nghe.

Phong Dật Hành trên ghế tựa nghe xong mặt không đổi sắc, cứ hệt như dáng vẻ của Phong Dật Hành trước khi mất trí.

- muốn giết tôi ? Tôi muốn xem ông chết trước hay là tôi chết trước. Ra tay đi ! Bọn chúng không nên tiếp tục tồn tại, đến cả bọn người của Phùng gia nữa. Bọn chúng đã sống tốt quá lâu nên để chúng nếm trải mùi vị mất hết tất cả.

Từng lời nói, từng cử chỉ hiện tại của Phong Dật Hành rất giống phong thái trước kia trước khi mất trí.

Tiêu Dực hoài nghi có phải Phong Dật Hành chẳng qua đều đang diễn xuất trước mặt Chiêu Dương.

Tiêu Dực hoài nghi như vậy đều có căn cứ.

Chỉ có Phong Dật Hành và Tiêu Dực mới biết kẻ thù của Chiêu Dương là ai, nếu Phong Dật Hành hiện tại mất trí nhớ thì làm sao biết được Phùng gia cũng có liên quan đến Chiêu Dương.

- cậu biết quá nhiều, tôi có nên giết người diệt khẩu không ?

Phong Dật Hành quan sát thấy dáng vẻ nghi ngờ của Tiêu Dực dành cho mình liền lên tiếng.

- tôi sẽ không nói ra chuyện ngài mất trí là giả cho phu nhân biết.

Tiêu Dực sợ toát mồ hôi trán, vừa nói tay vừa che miệng cho hành động giữ kín bí mật.

Khi có một thuộc hạ biết quá nhiều bí mật, Phong Dật Hành cũng không thể làm gì khác ngoài cười nhếch mép một cái.

Phùng Kiện âm thầm bắt taxi đến một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố để gặp một người đàn ông.

- con cá đã cắn câu, số tiền ông hứa với tôi phải đưa đủ cho tôi.



Người đàn ông trung niên tuy đã đeo mắt kính để người khác không nhìn rõ mặt mũi nhưng vẫn không thể che giấu được thân phận của ông ta.

- đây là 10 vạn, cậu cầm lấy trước. Khi nào tôi xử lý được con ả đó số tiền còn lại sẽ đưa cho cậu.

Phùng Kiện là kẻ thấy tiền sáng mắt, hắn ta vui vẻ cầm lấy số tiền trên tay hít một cái dài.

- mùi tiền thật thơm !

Người đàn ông trung niên cười nhếch mép nhìn hắn ta với dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Kẻ khó khống chế là kẻ không cần danh lợi, còn những kẻ hám tiền như Phùng Kiện là những kẻ dễ lợi dụng nhất.

Phùng Kiện vui vẻ cầm tiền rời khỏi ngôi nhà hoang.

Sau khi Phùng Kiện rời đi, một lát sau có thêm một người khác xuất hiện.

- bố, tất cả mọi chuyện năm xưa của Chiêu gia thật sự là do người làm sao ?

Triệu Phi Vũ đi vào ngôi nhà hoang vẻ mặt đầy thất vọng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Ông ta chính là Triệu Phi Phàm, ông ta lợi dụng Phùng Kiện để dụ Chiêu Dương rời khỏi tầm mắt của Phong Dật Hành như vậy ông ta mới dễ dàng ra tay với cô.

Nhưng đến ông ta cũng không nghĩ đến mình lại bị Phong Dật Hành giám sát từng nhất cử nhất động.

- con thì biết cái gì ? Năm đó con chỉ mới hơn 10 tuổi, nếu như bố không giết bọn chúng thì chúng ta sẽ không sống đến giờ này đâu.

- bố nhưng cô ấy là người con gái con thích.

Triệu Phi Phàm chỉ quan tâm đến lợi ích của ông ta, tình yêu trai gái của bất kỳ ai cũng không liên quan đến ông ta.

- tình yêu với lợi ích cái nào nặng hơn ? Phụ nữ không có người này thì có người khác, con muốn người như thế nào mà không có sao nhất thiết phải là cô ta.

- cũng giống như cách bố bỏ rơi mẹ tôi để lấy người phụ nữ khác vì người phụ nữ đó có quyền lực hơn mẹ tôi đúng không ?

Triệu Phi Phàm tiến lại vỗ nhẹ lên vai con trai mình, ôn tồn lên tiếng.

- sau này con sẽ hiểu không có gì quan trọng hơn lợi ích cá nhân.