Chiếc xe lăn bánh lướt qua từng đoạn đường, Phong Dật Hành và Chiêu Dương ngồi trên xe không nói gì với nhau.
Bên trong xe trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Hai người ngồi sóng vai nhau, Chiêu Dương quay sang mới phát hiện khuôn mặt Phong Dật Hành khi ngủ đẹp hơn bình thường, ghé sát vào một ít mới phát hiện lông mi của anh rất dài, giống như cây quạt nhỏ khẽ run, quan trọng nhất chính là sau khi nhắm mắt lại thiếu đi vẻ sắc bén thường ngày, nhìn được ra vài phần ôn hoà.
Khoé miệng Chiêu Dương cong cong, nếu anh có thể không bày ra dáng vẻ ngạo nghễ như bình thường thì tốt biết mấy. Trước khi mất trí thì lãnh đạm,sau khi mất trí thì như biến thành một con người khác cợt nhả vô cùng, lại còn hay trêu chọc cô.
Chiêu Dương lắc lắc đầu mình để xúc lại tinh thần cho tỉnh táo.
Phục hồi tinh thần, cô quay đầu thầm mắng bản thân " không có tiền đồ " sao lại có thể hết lần này tới lần khác bị sắc đẹp của Phong Dật Hành mê hoặc. Cô thật sự là rung động với người đàn ông này rồi sao ?
Còn đang suy nghĩ, Chiêu Dương liền cảm giác cánh tay mình bị người ta đè nặng, không chờ cô phản ứng kịp đã thấy Phong Dật Hành nghiêng đầu dựa vào vai mình.
Theo bản năng, cô muốn rút tay về, không chờ cô động đã bị giữ lại.
đừng nhúc nhích !
- anh chỉ nằm một chút thôi.
pằng " một tiếng súng lớn phát ra từ phía sau.
Chiếc xe liền đảo bánh về phía bên ngoài.
- lão đại, có người muốn ám sát chúng ta !
Tiêu Dực nhìn vào gương chiếu hậu nhìn thấy có 2,3 chiếc xe mô tô đang lái theo sau, còn đang cầm súng bắn liên tục vào xe họ.
cẩn thận " Phong Dật Hành mở mắt,dùng cả người đỡ cho cô.
Chiêu Dương chưa kịp phản ứng lại, không trung vang lên tiếng súng, một viên đạn nhanh chóng bay về phía hai người bọn họ.
Chiêu Dương chỉ cảm thấy có thứ gì đó cọ vào má mình vô cùng lạnh lẽo.
Mưa đạn liên tục bắn vào xe.
Phong Dật Hành từ sau khi mất trí không còn mang theo súng bên người.
- cậu có súng không ?
Phong Dật Hành lên tiếng hỏi Tiêu Dực.
- lão đại cầm lấy !
Tiêu Dực lấy trong hộc găng tay ra một khẩu súng lục màu bạc đưa cho Phong Dật Hành.
*** Hộc găng tay là hộc chứa đồ trên bảng táp-lô, phía trước ghế phụ.
Cánh tay Phong Dật Hành siết chặt, giọng nói âm trầm lộ ra chút dịu dàng.
- lão đại, ngài vẫn còn nhớ cách dùng súng ?
Tiêu Dực vẫn lo lắng việc mất trí nhớ của anh sẽ ảnh hưởng đến việc anh không biết bắn súng.
pång pång pång "
Tiêu Dực ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu thấy được Phong Dật Hành đang đưa người ra ngoài, hạ gục từng tên xe mô tô đang chạy theo sau.
Sau khi hạ xong mấy tên chạy xe mô tô, Phong Dật Hành mới yên tâm quay lại vào bên trong.
- em không sao chứ ? Có bị thương không ?
Chiêu Dương sợ hãi lắc đầu.
Cô ngửi được mùi máu tanh sộc lên mũi mình, nhìn sang Dật Hành đang chảy máu do bị đạn bắn xuyên da thịt.
- anh bị thương rồi.
- em không nhắc anh cũng quên mình bị đạn bắn trúng.
cánh tay của Phong
Dáng vẻ của Phong Dật Hành lúc này vẫn cợt nhả vô cùng.
Anh không muốn cô lo lắng nên chỉ có thể nén lại cơn đau trước mặt cô, thay vào đó là lên tiếng trêu đùa cô.
- nhìn anh như vậy chắc cũng không đến nỗi nặng đâu nhỉ ?
Chiêu Dương hất cằm quay mặt sang một bên.
- anh bị thương như vậy, em không xót anh một chút nào sao ? Người ta cũng biết tổn thương nha.
Phong Dật Hành liên tục trêu đùa cô, gương mặt không hề có chút nào hiện ra vẻ khó chịu do trúng đạn.
- anh Tiêu Dực, đến bệnh viện đi !
Nói như thế nào thì cô vẫn lo lắng cho anh, dù thế nào anh cũng vì cô mà bị thương, cô không thể không có lương tâm mà bỏ mặc anh được.
- về nhà, gọi bác sĩ tư. Tôi không muốn đến bệnh viện, mùi rất khó chịu.
- bác sĩ tư có thể giỏi hơn bác sĩ bệnh viện nhưng dụng cụ ở nhà dù sao cũng không tiên tiến được ở bệnh viện. Nghe lời tôi, đến bệnh viện đi.
Phong Dật Hành cũng không nói thêm chỉ thuận ý nghe theo cô.
Phong Dật Hành được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thấy anh liền sắp xếp ca tiểu phẫu khẩn cấp cho anh.
Bệnh viện mà anh được đưa đến là bệnh viện Nhân Tâm, trong đó anh là cổ đông của bệnh viện cho nên bọn họ luôn ưu tiên cho anh.
- về nhà cần nghỉ ngơi nhiều hơn, người nhà nên thường xuyên thay băng bôi thuốc cho bệnh nhân để tránh tình trạng vết thương trở nên nghiêm trọng.
Ca tiểu phẫu diễn ra rất nhanh chóng, một bác sĩ nam đi ra căn dặn Chiêu Dương.
- không cần nhập viện à bác sĩ ?
- vết thương không nghiêm trọng, về nhà làm đúng theo những gì đã căn dặn thì vết thương sẽ nhanh chóng lành.
Vị bác sĩ nam xong nhiệm vụ liên rời đi.
Phong Dật Hành bên trong phòng phẫu thuật bước ra.
- về nhà thôi, tôi nấu ăn tẩm bổ cho anh.
Phong Dật Hành được Chiêu Dương quan tâm liền vui mừng ra mặt.
- Tiêu Dực cậu đưa phu nhân về trước, tôi còn công việc cần xử lý.
Chiêu Dương cũng không ép buộc Phong Dật Hành phải theo mình về nhà, anh đã nói như thế thì cô đành nghe theo về nhà một mình.