Thượng Quan Hạo tuyệt vọng và suy sụp, đứng bên cô gần đến vậy.
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ run lên, nghe anh nói ra một câu tàn nhẫn tuyệt tình, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng tái nhợt, trên đôi môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh thật lâu, nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh chảy xuống, làm ướt hàng lông mi, khích thích hốc mắt anh trở nên đỏ ngầu, đôi mắt sâu thẳn không hề chớp dù là một cái.
Tay chân cô đều lạnh ngắt, gật đầu, hoảng hốt nhưng lại kiên định bước ra khỏi vòng tay anh, đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm hai bàn tay chống rỗng của mình, chỉ cảm thấy trái tim bị xé rách một khoảng, máu chảy ra không ngừng, trống rỗng, khoét sâu, rồi mất hẳn... Anh không kiên trì thêm được nữa.
Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Dĩ Thành đang nhét hai tay vào túi quần,
trơ mắt nhìn cô gái nhỏ gầy yếu dịu dàng đó đi ra từ trong phòng, trong mắt cô ngập nước, nhưng không nhìn bất kỳ ai, cắn chặt răng có gắng duy trì sự lạnh lùng và tàn nhẫn cuối cùng, đi về hướng khác trong hành lang.
Không chút lưu luyến, càng lúc càng đi xa.
Mạc Dĩ Thành không thể yên tâm nổi, hắn nhíu mày, theo bản năng đi đến trước phòng bệnh mở cửa ra.
Người đàn ông bên trong cánh cửa đột nhiên 'Rầm!' một tiếng từ trên tủ ngã lăn ra đất!
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành căng thẳng, đột nhiên trái tim đập thắt lại...!
.......
Tất cả đều trở nên rối rắm, hỗn loạn, Tần Mộc Ngữ đi trên hành lang đã đi vào nhầm mấy phòng bệnh.
Một lần nữa mở cửa phòng bệnh ra, lại nhìn thấy toàn là người xa lạ, hàng lông mi dài của cô run lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, run giọng nói: "Thật xin lỗi... Tôi đi nhầm..."
Lùi về phía sau, lại tiếp tục đi, lại tiếp tục tìm, cuối cùng cô cũng tìm được phòng bệnh của Tiểu Mặc.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, đang định mở ra, một người y tá vừa đi lướt qua, nhận ra cô, kinh ngạc hô lên một tiếng: "Tần tiểu thư!"
Tần Mộc Ngữ dừng lại.
Đôi mắt trong veo như nước của cô nhìn sang, bên trong là sự đau đớn dữ dội và yếu ớt, giọng khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô y tá nhìn thấy bộ dạng của cô cũng có lúng túng, nói tiếp: "À, không có việc gì, là tôi muốn thông báo cho cô biết một chút, ca phẫu thuật ngày hôm nay rất thành công, bác sĩ trưởng khoa của chúng tôi là người mổ chính, thằng bé sẽ được đưa ra ngay thôi cô đừng lo lắng!"
Đột nhiên ánh mắt của Tần Mộc Ngữ run lên không thể kìm chế.
Cái miệng nhỏ nhắn nhợt nhạt, nhìn chằm chằm cô y tá, hơi thở mong manh, nói: "... Phẫu thuật cái gì?"
Mắt cô y tá càng mở lớn, chỉ vào phòng bệnh nói: "Ca phẫu thuật dã được lên lịch là sáng sớm hôm nay sẽ tiến hành!"
"Tôi biết!" Tần Mộc Ngữ run giọng cắt lời cô y tá.
Trái tim thắt chặt lại, từ đáy mắt dâng lên một tầng nước nóng hổi, cô tiếp tục nói: "Thời gian làm phẫu thuật đúng là do tôi quyết định, nhưng hôm nay tôi không ở đây, sáng sớm nay tôi không có mặt ở đây... Tại sao con trai tôi vẫn tiến hành phẫu thuật? Vì sao mấy người lại dám phẫu thuật cho thằng bé trong tình trạng tôi không có mặt ở đây?!"
Tâm trạng của Tần Mộc Ngữ hơi khích động, khiến cô y tá bắt đầu thấy hoảng sợ.
Cô ý tá trợn mắt tròn xoe, lời nói bắt đầu trở nên luống cuống, ôm chặt lấy tập hồ sơ bệnh án trong ngực, vội vàng giải thích: "Nhưng chúng tôi có giấy đồng ý làm phẫu thuật mà! Sáng sớm hôm nay không liên lạc được với cô, chúng tôi cũng rất lo lắng, nhưng mà lại có người nhà của cô ở đây! Bọn họ có giấy xét nghiệm DNA của con trai cô, nói với chúng tôi họ là người thân của cô, vì vậy chúng tôi mới tin tưởng để mấy người đó ký vào giấy đồng ý phẫu thuật!"
"Ong...."
Đột nhiên trong đầu óc Tần Mộc Ngữ tràn ngập những âm thanh ồn ào, cứ vang lên không ngừng.
Người thân...
Người thân nào?!
Cuối cùng Tần Mộc Ngữ không thể bình tĩnh được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn xem giấy đồng ý làm phẫu thuật..."
Nói xong, cô buông tay nắm cửa ra ngay lập tức, đi tới phòng hành chính.
Cô y tá cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy tờ giấy đồng ý làm phẫu thuật, Tần Mộc Ngữ mới thực sự tin, nhưng đồng thời cũng bị chấn động mạnh... những ngón tay gầy yếu đang cầm tờ giấy mỏng manh đó run lên, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn vào phần chữ ký.
Trên đó hiện lên một chữ kí tiếng Anh như rồng bay phượng múa.
Cái tên trên tờ giấy này cô không hề nhận ra là ai, thế nhưng chữ thể hiện phần họ phía sau cô lại biết rất rõ.....Charles.
Charles!
Những ngón tay của cô đang run lên, ánh mắt bất lực của cô nhìn vào không trung một cách vô định, cô vẫn còn nhớ một cách mơ hồ anh đã từng nói, Charles Rolls là một thành viên trong gia tộc của anh. Một gia tộc người Anh lớn mạnh và lâu đời, phức tạp đến mức nào, quan hệ giữa người trong gia tộc có bao nhiêu rắc rối, cô cũng chẳng thể hiểu. Điều duy nhất mà cô quan tâm chính là, vì sao họ lại biết đến sự tồn tại của Tiểu Mặc?
... Trong lúc cô không có ở đây, liền vội vàng chạy tới, lấy danh nghĩa của cả tộc, bọn họ đưa Tiểu Mặc vào phòng phẫu thuật, rốt cuộc chuyện này là sao? Cuối cùng bọn họ đang muốn làm cái gì?!
Cô y tá cẩn thận từng chút một quan sát sắc mặt của cô, nhìn cái tên trong tờ giấy, nhỏ giọng nói với cô: "Gia tộc Charles là một gia tộc lớn rất nổi tiếng, thì ra con trai của cô lại có chỗ dựa lớn như vậy! Những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng như họ chắc hẳn sẽ không làm hại con trai cô đâu, cô nói có phải không?"
Trong lòng Tần Mộc Ngữ đã rối loạn hết cả lên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chỉ có đôi mắt trong veo đang run lên, hiện lên sự tuyệt vọng và bất lực.
Tần Mộc Ngữ cắn môi dưới, cắn thật mạnh, cho đến tận khi mùi máu nhàn nhạt tràn vào khoang miệng.
"... Vậy có thành công không?" Cô đè ép nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng, run giọng hỏi, "Kết quả ca phẫu thuật thành công đúng không?"
Y tá vội vàng gật đầu: "Rất thành công! Tạm thời bọn họ đã giúp con trai cô thay máy trợ nhịp tim thành loại đắt nhất, chi phí tốn mấy vạn đô la, còn cả chi phí chăm sóc bình phục sau phẫu thuật nữa, bọn họ đều đã thanh toán! Con trai của cô hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi, không biết đã tỉnh lại chưa, cô có muốn đi thăm không?"
Trong đôi mắt trong suốt của lại một lần nữa hiện lên sự bất lực và ngờ vực.
Cho tời bây giờ cô cũng không biết hoá ra gia tộc Charles lại làm nhiều chuyện sau lưng cô như vậy.
Nhưng cô cũng nghe thấy rõ ràng, nghe được âm thanh từ đáy lòng mình...
Cô không muốn như vậy.
Những chuyện liên quan đến gia tộc lớn mạnh nguy hiểm này, chuyện liên quan tới Thượng Quan Hạo, cô đều không muốn dính dáng tới.
Cô không không tiếp tục dính dáng đến bọn họ, không thể trải qua cuộc chém giết đẫm máu như vậy nữa, càng không thể tiếp tục để cô và con trai trở thành nguyên nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn xuyên qua cơ thể anh!
Sự chua xót mãnh liệt xông lên mũi.
"Cảm ơn cô..." Ngón tay gầy yếu của cô siết chặt bản sao của giấy đồng ý phẫu thuật, khiến từ giấy trở nên nhăn nhúm, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô đưa tay lên lau qua quýt, run giọng nói, "Tôi đi thăm con một lát."
...
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Tần Mộc Ngữ cúi người kiểm tra thân thể mềm mại nhỏ bé, không phát hiện điểm gì khác thường.
Đúng lúc này, Tiểu Mặc mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại.
Lọt vào tầm mắt chính là gương mặt có chút tiều tụy tái nhợt của mẹ, Tiểu Mặc hơi lắc lư cái đầu, sau khi tỉnh lại sự đau đớn và khó chịu nhắc nhở cậu bé là vừa mới làm phẫu thuật xong. Cái miệng nhỏ hơi nhợt nhạt của cậu bé mấp máy, sau đó bị Tần Mộc Ngữ nhẹ nhành ấn hai bả vai xuống, không cho cử động.