Trong phòng bệnh yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng, dường như chỉ một giây tiếp theo một giọt nước cũng có thể đông cứng lại thành băng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo vô cùng tái nhợt, nhìn cô gái trước mặt, cảm nhận được rõ ràng sự vô tình và lạnh lùng của cô.
Hàng lông mi dày đậm của anh run lên một cái, bàn tay lại lần nữa vuốt ve mái tóc tóc của cô, cúi đầu hơi thở của anh từ từ giao hoà với hơi thở của cô, giọng khàn khàn: "Em đang nói đùa đúng không?.... Nếu như chỉ vì em lo sợ anh tiếp tục bị thương, thì anh cam đoan với em từ nay trở đi sẽ không để em phải chứng kiến những cảnh tượng đẫm máu như vậy nữa, cũng sẽ không để em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ thêm lần nào nữa... Nhưng Tần Mộc Ngữ, em không cần phải nói đùa kiểu như vậy với anh..."
Cái gì mà lúc đó bọn họ không có bất cứ quan hệ gì?
Cái gì mà từ nay về sau cũng sẽ không có?
Không phải Thượng Quan Hạo chưa từng nghe những lời cự tuyệt, phản kháng của cô, không phải chưa từng nhìn rõ sự đề phòng trong lòng của cô với anh nhiều đến mức nào. Thế nhưng chưa một lần nào, anh nghe thấy một cách rõ ràng và nghiêm túc như vậy, cũng chưa một lần nào, cô lại nói với anh tuyệt tình đến vậy.
"Bốp!" một tiếng giòn tan vang lên, Tần Mộc Ngữ đột nhiên kéo tay anh ra, lùi lại phía sau một bước, lạnh lùng đứng thẳng, nhìn anh chằm chằm.
Bàn tay ấm áp đó ngay lập tức trở nên vô lực buông thõng hai bên người.
"Thượng Quan Hạo, tôi nói vậy vẫn chưa đủ rõ ràng à? Tôi không cần lời hứa hẹn của anh, tôi chỉ cần anh tránh xa tôi một chút vậy thì tất cả những chuyện đó sẽ không xảy ra!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, ánh mắt run run, nhưng vẫn nói từng chữ một cách rõ ràng, "Anh cứ bám lấy tôi thì tôi nhất định phải nghe theo anh sao? Khi nào thì anh mới có thể sửa được cái tật luôn tự cho là mình đúng, lúc nào cũng dựa vào quyền lực để ngang ngược?!"
Không khí trong phòng bệnh rất ấm áp, nhưng anh lại có cảm giác mình đang rơi vào hầm băng, từ trái tim đến tay chân đều lạnh lẽo thấu xương.
Anh không phải là một người ngu ngốc. Anh có thể hiểu được ý của cô.
Anh nói yêu cô, xin cô tha thứ, trao cho cô lời hứa hẹn... Mỗi lần hứa hẹn anh đều mang theo cả trái tim và sự nhiệt huyết gửi vào trong đó, thế nhưng cô lại không cần.
Thượng Quan Hạo, chẳng qua chỉ do mày luôn tự cho rằng mình đang làm đúng.
Đau kịch liệt, giống như mũi kim đâm thẳng vào trái tim, so với viên đạn vừa xuyên vào xương cốt máu chảy đầm đìa còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Dĩ Thành nhận thấy có gì đó không ổn, theo bản năng giơ tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc cốc" ba tiếng vang lên.
Bên trong không có động tĩnh gì, Mạc Dĩ Thành nhíu mày, sợ bên trong lại xảy ra chuyện gì không hay, chậm rãi vặn chốt mở cửa ra, gọi một tiếng: "Hạo..."
"Đi ra ngoài." Giọng nói lạnh như băng truyền đến.
Mạc Dĩ Thành ngẩn ra, nhìn thấy rõ ràng tình hình ở bên trong, hai người đứng đối diện nhau, không biết có phải là do vừa mới lấy viên đạn ra không mà sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt đến đáng sợ, trong đôi mắt nổi lên cảm xúc mãnh liệt như cơn sóng cuồn cuộn, dường như anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, lên tiếng nói: "Hạo, hai người..."
"Tôi bảo cậu đi ra ngoài!!" Giọng nói hùng hồn mà lạnh lẽo đột nhiên vang vọng khắp phòng bệnh!
Giọng nói này ngay lập tức khiến Mạc Dĩ Thành đứng chôn chân tại chỗ.
Sắc mặt hắn căng cứng, rõ ràng rất muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra. Rất ít lần nhìn thấy một người luôn ẩn nhẫn, che dấu cảm xúc như Thượng Quan Hạo lại thể hiện sự tức giận của mình ra ngoài một cách rõ ràng như thế này. Mạc Dĩ Thành cũng không dám nhiều lời, dùng ánh mắt cảnh cáo đầy đề phòng nhìn Tần Mộc Ngữ, vươn tay ra chậm rãi giúp bọn họ đóng lại cửa phòng bệnh.
Yên tĩnh lại được khôi phục một lần nữa, xơ xác tiêu điều đến nghẹt thở.
Tay phải nắm chặt lại thành quyền, nắm thật chặt, Thượng Quan Hạo đè ép cơn sóng lớn đang cuồn cuộn trong lồng ngực, từ từ bước lại gần ôm lấy cô, hơi thở nam tính của riêng anh phả vào mặt cô, cánh môi ấm ấp đặt lên trán cô, đón nhận ánh mắt lạnh lùng vô tình của cô, trầm giọng nói: "Mộc Ngữ... Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Đừng tưởng rằng em có thể lừa được anh... Hôm nay lúc nhìn thấy em, anh biết rằng em không tìm thấy anh nên rất sốt ruột đúng không? Trách anh đã bỏ em lại một mình dưới căn hầm đó cả một đêm đúng không?... Anh sai rồi, anh xin lỗi em... Nhưng khi anh bị thương em rõ ràng lo lắng đến như vậy... Em cũng đau lòng có phải không? Em không lừa được anh..."
Tần Mộc Ngữ run run, né tránh hơi thở của anh, anh liền quay mặt cô lại tiếp tục nói, tư thế vô cùng mạnh mẽ như là muốn cô nghe rõ từng chữ, cô trốn không được, tránh cũng không xong, toàn bộ thế giới đều bị hơi thở của anh bao phủ, không thể trốn thoát.
Trong lòng đột nhiên chấn động vô cùng chua xót, bàn tay Tần Mộc Ngữ đặt trên lồng ngực anh, dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra, "Bốp!" một tiếng vang lên đánh vào mặt anh!
Tần Mộc Ngữ hơi lảo đảo, phải chống vào cái tử ở phía sau mới có thể đứng vững.
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo lệch sang một bên, cảm nhận rõ ràng sự nóng rát của cái tát vừa rồi, đã đánh nát sự hèn mọn cuối cùng của anh.
"Thượng Quan Hạo, anh nghe không hiểu tiếng người phải không?!" Cô hét lớn lên một câu, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng cho dù có chết cũng không để nước mắt rơi xuống, cả người run rẩy đứng không vững, "Không phải tôi lo lắng cho anh, mà là tôi sợ hãi! Anh dây dưa với tôi như vậy vẫn chưa đủ sao? Tôi đã nói một nghìn một vạn lần tôi sẽ không chấp nhận anh! Tại sao anh vẫn cứ không hiểu?!"
"Lần này xem như tôi cầu xin anh... Anh rất nguy hiểm, vậy nên hãy để cho tôi và thằng bé cách xa anh một chút! Anh hại chúng tôi đủ nhiều rồi, tôi không muốn khi anh bị thương mà anh vẫn còn muốn buộc chặt tôi ở bên người anh! Đó chỉ là mong muốn của một mình anh thôi, không phải của tôi!"
Tần Mộc Ngữ hét lên một câu cuối cùng, sức lực cả người gần như hoàn toàn cạn kiệt, sụp đổ dựa vào tủ.
Cái tát giòn giã đó cuối cùng cũng đánh cho Thượng Quan Hạo tỉnh táo.
Trong đôi mắt sâu thẳm bị sự đau đớn dữ dội nhất nghiền ép, huỷ diệt trời đất, thậm chí trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình đau đớn đến nỗi gần như ngất đi, không thể kiên trì thêm được nữa, cho đến tận khi nghe xong câu nói cuối cùng của cô toàn bộ trái tim anh bị xé toạc ra thành nhiều mảnh nhỏ, toàn bộ thế giới lạnh lẽo như trong hầm băng.
Thì ra cảm giác khi sự tôn nghiêm của mình bị người khác giẫm nhát dưới chân lại là như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, trong đôi mắt bị lớp sương mù bao phủ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đẹp đẽ nhưng lại thê lương đến tận cùng, buồn bã, mị hoặc, tuyệt vọng đến cùng cực.
Anh gian nan từ từ bước từng bước, cánh tay phải bám lấy ngăn tủ, cũng là đang chống đỡ cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của mình, nhìn cô gái đang trong vòng tay anh một cách chăm chú.
"Tần Mộc Ngữ, em nói đúng. Anh đã quấy rầy em lâu như vậy, nếu như vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của em, vậy thì anh đúng là kẻ không biết điều đáng bị coi thường..." trong đôi mắt anh hiện lên sự thê lương đến tận cùng, trầm giọng nói, từng câu từng chữ mơ hồ giống như truyền đến từ một nơi nào đó rất xa xôi bên ngoài vụ trụ, "Rõ ràng là em không cần, vậy mà anh vẫn cố chấp kiên trì... Anh cũng không biết anh sẽ cố gắng được đến lúc nào, đợi đến bao giờ trái tim em mới rung động dù chỉ là một chút, và em sẽ nói với anh đã đủ rồi không cần chờ đợi nữa."
Thượng Quan Hạo lại nở nụ cười, tái nhợt như tờ giấy: "Nhưng căn bản sẽ chẳng bao giờ có ngày đấy..."
Thì ra đều là do anh sai lầm, là anh vọng tưởng.
Cho đến bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy có thể, không thành vấn đề, chỉ cần kiên trì một chút thì nhất định sẽ có hi vọng.
Anh vẫn luôn tin rằng trái tim cô không phải là sắt đá.
Nhưng vẫn là anh sai rồi.
Miệng vết thương vừa khâu lại đột nhiên nhói lên một cái đau nhức, sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm tái nhợt, dùng chút ý thức cuối cùng chống đỡ cho mình không ngã xuống, chịu đựng đến nỗi lông mi cũng thấm đầy mồ hôi lạnh, mở to đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
"Tần Mộc Ngữ, từ nay về sau anh sẽ không quấy rầy em nữa... Em được tự do."