Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 89: Sản phẩm thí nghiệm đầu tiên




Ôn Thư lập tức luống cuống, biểu cảm trên mặt bắt đầu bối rối lo sợ, cô ấy túm lấy người pha chế trên quầy bar lúc trước tra hỏi: “Người phụ nữ vừa rồi đâu, không phải tôi nói các cậu bảo vệ cô ấy thật tốt hay sao?”

Bartender bị hoảng sợ, ly rượu tinh xảo trong tay suýt nữa bị vỡ vụn: “Vừa rồi là vị tiểu thư kia tự nguyện đi cùng Lục thiếu.”

“Lục thiếu? Lục Cảnh Thâm?” Ôn Thư hoảng sợ, thay đổi sắc mặt.

Từ bữa tiệc lần trước, cô đã chú ý đến thái độ của Lục Cảnh Thâm đối với Tô Thời Sơ có cái gì đó không đúng!

Xem ra hôm nay, trước khi đến đây anh ta đã có sự chuẩn bị kỹ càng!

Nhìn Ôn Thư trước mặt sốt ruột lo lắng, bartender bỗng nhiên ý thức được có vấn đề xảy ra:

“Lúc ấy, Lục thiếu và vị tiểu thư kia chơi oẳn xù xì, là Lục thiếu thắng, anh ấy bắt buộc vị tiểu thư kia phải uống ly rượu của mình.”

Nghe vậy, Ôn Thư lập tức nhận ra, là ly rượu kia có vấn đề.

Bằng không, cô ấy cũng không tin, với thái độ cẩn thận của Tô Thời Sơ, cho dù có cho cô mười lá gan, cô cũng không dám đi ra khỏi quầy bar.

“Tôi biết rồi.” Sắc mặt Ôn Thư trầm xuống, nhanh chóng đi ra khỏi quán bar, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo bây giờ lại rất nghiêm túc.

Lúc trước, Lăng Vân Vũ từng đưa cho cô ấy danh thiếp của Ân Dĩ Mặc, xem ra bây giờ hữu dụng rồi.

Bây giờ, cô ấy cũng không để ý đến chuyện thân phận có thích hợp để liên lạc với Ân Dĩ Mặc hay không, nhanh chóng gọi điện cho anh.

“Xin chào, cho hỏi có phải là tổng giám đốc Ân không?” Bàn tay cầm điện thoại di động của cô ấy vô cùng run rẩy, phải cầm bằng hai tay mới có thể giữ vững.

Rất lâu sau mới truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Chuyện gì?”

“Mười mấy phút trước, Tô Thời Sơ ở Wild Rose bị Lục thiếu mang đi.”

Người ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.

“Liên quan gì đến tôi?”



Ôn Thư nhìn điện thoại bị cúp máy, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Chẳng lẽ, mắt nhìn của cô ấy có vấn đề rồi sao?

Xem ra, Ân Dĩ Mặc này cũng không phải là nơi cô có thể tin cậy.

Cô nhanh chóng chạy về quán bar, bắt đầu xem camera giám sát, xác định xem Lục Cảnh Thâm đã đi đâu.

Vận Uyển.

Không biết có phải là Tống Thanh Thanh sinh ra ảo giác hay không mà cô cảm thấy từ sau khi Ân Dĩ Mặc nhận cuộc gọi kia, sắc mặt anh âm trầm như bảo phủ một tầng sương mù.



“A Mặc, công ty xảy ra vấn đề gì sao?” Tống Thanh Thanh mặc áo ngủ màu trắng hoa sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tràn đầy sự nhỏ nhẹ: “Nếu như anh không ngại, anh có thể giải quyết công việc ở chỗ này, em sẽ không quấy rầy anh.”

Ân Dĩ Mặc lắc đầu, giãn mi tâm, bàn tay to lớn xoa xoa mái tóc xoăn sáng màu của cô ấy, giọng điệu cưng chiều: “Không cần, không có việc gì cả.”

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, tươi cười xán lạn: “A Mặc, em cảm thấy rất hạnh phúc.”

Giọng nói của Tống Thanh Thanh êm ả ngọt ngào, nhưng vẫn không thể xoa dịu được cảm giác trong lòng Ân Dĩ Mặc. Tuy rằng trên mặt anh vẫn thể hiện sự ôn nhu dịu dàng với cô ấy, nhưng ở đáy mắt vẫn tràn ngập sự lạnh lùng.

Tô Thời Sơ, đây đều là do cô chọn, cô tự làm tự chịu.



Đầu óc Tô Thời Sơ dần dần tỉnh táo, cô ý thức được những cử chỉ của mình, nhưng cô lại không thể khống chế nó, hai chân giống như một con rối đi theo phía sau Lục Cảnh Thâm, ngơ ngác nhìn anh mở cửa xe trên chiếc Rolls-Royce, lịch lãm mời cô vào.

“Tô tiểu thư, mời lên xe.”

Trong đầu Tô Thời Sơ vang lên những tiếng thét chói tai, cô không được phép lên xe, nhưng cơ thể cô lại không thể khống chế được, dưới lực đỡ từ cánh tay của Lục Cảnh Thâm, cô vẫn bước chân, chậm rãi ngồi vào trong xe.

Rất nhanh, Lục Cảnh Thâm đã lên xe.

Đóng cửa xe lại, Tô Thời Sơ cảm thấy bầu không khí rất ngột ngạt khiến cô không thể thở nổi.

Cô cứng ngắc quay đầu lại, đồng tử giãn ra, hoảng sợ nhìn Lục Cảnh Thâm đang ngồi trên xe, trên môi anh ta vẫn nở nụ cười quỷ mị.

Đôi mắt hẹp của anh ta giống như một cái vực sâu dưới địa ngục khiến người ta không kìm chế được mà nhảy vào!

Hôm nay Lục Cảnh Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc trước trán được vuốt lên, không che đi đôi mắt đen kịt của anh ta, cả người toát lên sự tuấn tú sạch sẽ, giống như một vị thần tiên không nhiễm bụi trần.

Bất quá, cho dù bề ngoài của anh ta có thuần khiết sạch sẽ cỡ nào, Tô Thời Sơ cũng chỉ nhìn thấy hai chữ “ma quỷ” trên người anh ta.

“Tô tiểu thư”, Lục Cảnh Thâm mở miệng, giọng nói càng thêm phần trầm thấp:

“Cô rất may mắn, cô là sản phẩm thí nghiệm đầu tiên tôi để mắt đến kể từ khi tôi về nước.”

Thí nghiệm? Thí nghiệm gì?

Trong nháy mắt, đầu óc của Tô Thời Sơ hiện lên hình ảnh của phòng thí nghiệm, thỏ thí nghiệm và chuột thí nghiệm, đồng tử đột nhiên co rút lại.

“Anh… Muốn…”

Tô Thời Sơ mấp máy môi, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn điệu một cách khó khăn, căn bản không có cách nào nói thành một câu hoàn chỉnh.

Cả người cô đều run rẩy, trong đầu hiện lên một cái tên rất rõ ràng, không ngừng gọi to.

Ân Dĩ Mặc!



Khóe môi Lục Cảnh Thâm tràn đầy ý cười, đáy mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy:

“Đây sẽ là một hành trình tuyệt vời, chắc chắn cô rất thích.”

Nói xong, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn thẳng vào cô, chỉ một cái chớp mắt, Tô Thời Sơ đã lập tức nhắm mắt lại, nằm ở ghế phụ, chìm vào cơn hôn mê.

“Thỏ con không nói lời nào mới là ngoan nhất.”

Nụ cười của Lục Cảnh Thâm càng ngày càng quỷ dị, anh ta nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Bảo vệ ở bên ngoài liếc mắt nhìn vào trong, cho rằng hai người là người yêu nên vội vàng sờ mũi rời đi.

Trước cửa khách sạn.

“Tiên sinh, cô gái này bị làm sao vậy?”

Lễ tân luôn cảnh giác với những người đàn ông đưa phụ nữ đến khách sạn vào ban đêm.

Lục Cảnh Thâm mỉm cười, trên mặt hiện lên sự dịu dàng: “Đây là bạn gái tôi, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, vừa rồi ở trong buổi tiệc cô ấy uống quá nhiều, cho nên tôi đưa cô ấy đến đây nghỉ tạm một đêm.”

Lễ tân vốn dĩ cảm thấy dè chừng do dự, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Lục Cảnh Thâm, nhất thời bị mê hoặc:

“Bạn gái anh thật hạnh phúc…”

“Cô ấy ham chơi, bảo vệ cô ấy thật tốt là chuyện tôi nên làm.” Nụ cười Lục Cảnh Thâm càng thêm dịu dàng tinh tế, cực kỳ giống một người đàn ông si tình cưng chiều bạn gái.

Thành công qua mắt lễ tân, Lục Cảnh Thâm ôm Tô Thời Sơ trong lòng, nở nụ cười quỷ dị, ẩn mình vào bóng tối.

Trong phòng.

Lục Cảnh Thâm ném người phụ nữ lên giường, khóa chốt trong, vẻ mặt ghét bỏ dùng khăn ướt lau tay, đôi mắt nheo lại toát lên sự nguy hiểm.

Xuất thân trong một gia đình nổi tiếng về y thuật, anh ta vẫn luôn duy trì thói quen của dòng họ, đối với bất kì chuyện gì cũng phải làm hết sức mình, không được lơ là bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, đương nhiên, bao gồm cả vấn đề giữ sạch sẽ.

Chạm vào người phụ nữ mà anh ta không hứng thú chỉ khiến Lục Cảnh Thâm cảm thấy chán ghét trong lòng.

Sau khi anh ta lau sạch những ngón tay thon dài, mím môi lại, ánh mắt giống như dã thú nhìn con mồi của mình, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường.

“Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô, cô không cần khẩn trương như vậy.”

Lục Cảnh Thâm không quan tâm Tô Thời Sơ có nghe được hay không, vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

Trong nháy mắt, thân thể lạnh lùng anh tuấn của anh ta đè lên giường, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào gáy cô, nhưng lại không tìm thấy khóa kéo.

Cô mặc một chiếc váy quấn quanh cơ thể, điều này rất bất tiện với anh ta.

Lục Cảnh Thâm nhíu mày, nhưng mi tâm đã nhanh chóng giãn ra. Đôi môi mỏng nhếch lên, dùng sức nắm lấy váy của cô xé toạc ra, phần vải ở sau lưng cô bị xé ra làm đôi, nhất thời để lộ ra làn da trắng nõn trong trẻo của cô.