“Người đẹp muốn chơi cái gì?” Quả nhiên, nhắc đến trò chơi, người đàn ông nào cũng cảm thấy phấn khởi, một đám đàn ông nháo nhào lên.
Nghe thấy tên những trò chơi kia, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô căn bản chưa từng thử qua các trò chơi ấy, mơ hồ lắc đầu.
“Quên đi, chọn trò đơn giản nhất đi, chơi oẳn xù xì đi.”
Tô Thời Sơ xua tay, sảng khoái nói: “Chơi ba ván chỉ cần thắng hai, người thua phải uống rượu, còn phải mua một lượng rượu gấp ba lần lượng ban đầu.”
Nói đến đây, đáy mắt Tô Thời Sơ hiện lên sự khôn khéo, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, nụ cười xán lạn khiến cho người ta cũng phải choáng váng.
Tuy cô không có các bản lĩnh khác, nhưng chơi oẳn xù xì, cô chưa bao giờ thua, khi còn bé cô đã chơi với Tô Thắng Quốc rất nhiều lần, toàn bộ đều là cô giành chiến thắng.
Quy tắc đơn giản, không ít người vây quanh xem náo nhiệt.
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa bao!”
“A, thua rồi! Tổng giám đốc Lý có được không?”
Người kia bị trêu chọc đến mức không xuống đài được, mặt mày đỏ bừng: “Anh được thì đến đây!”
“Đến thì đến!”
…
Mười mấy người tiếp theo, Tô Thời Sơ chỉ thua một hai vòng, cũng chỉ uống vài ly nước đường, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Còn có ai muốn chơi nữa không?”
Những người nhìn thấy thực lực của Tô Thời Sơ trong trò chơi này đều rụt cổ, không ai dám đi lên khiêu chiến với cô.
Hài hước, đây không phải là một trò chơi đơn giản như vậy, người thua cũng phải mua một lượng rượu gấp ba lần lượng rượu ban đầu!
Doanh thu tiêu thụ của Wild Rose hôm nay không thấp, trò này chỉ có thể chơi vui vẻ một chút, nếu thật sự lún sâu vào chỉ khiến bản thân tán gia bại sản mà thôi.
Nhìn thấy không có người nào đi lên, Tô Thời Sơ cũng không để ý nhiều nữa, trong lòng tính toán xem đã chơi được mấy vòng, nhịn không được mà cười trộm ở trong lòng.
Đêm nay xem như Wild Rose kiếm được một bát tiền lớn rồi.
“Tiểu thư, chơi với tôi hai ván, có được không?”
Tô Thời Sơ còn chưa kịp vui vẻ, bỗng nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp, sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng đối diện quầy bar, đồng tử co rụt lại vài phần, cơ thể nhất thời không cử động được.
Người trước mặt cô bây giờ chính là người mà cô đã gặp trước đó trong bữa tiệc sinh nhật của Ân Dĩ Mặc, Lục Cảnh Thâm.
Vẻ ngoài của đối phương nhẹ nhàng tao nhã, phong độ cao quý nhưng lại toát ra sự nguy hiểm khiến người ta phải dè chừng và sợ hãi!
Tô Thời Sơ theo bản năng rụt bả vai lại, có cảm giác muốn chạy trốn.
“Tiểu thư?” Giọng nói của Lục Cảnh Thâm rất tao nhã, giống như một tiếng bass của cello cổ điển, vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta dễ dàng chìm sâu vào trong đó.
Tô Thời Sơ ngẩn người ra, rất nhanh đã phản ứng lại, mím môi không nói gì, gật gật đầu xem như đồng ý.
Cô không chắc Lục Cảnh Thâm có nhận ra cô hay không, nhưng cô tuyệt đối không để bản thân bị phát hiện được.
Người pha chế đem hai ly rượu đặt trước mặt hai người.
Không biết có phải vì trong lòng cảm thấy lo lắng hay không, ngay vòng đầu tiên Tô Thời Sơ đã thua, mọi người bắt đầu nháo nhào.
“Ôi, không phải là người đẹp lo lắng khi đối mặt với Lục thiếu đấy chứ?”
“Khởi đầu không thuận lợi…”
Tô Thời Sơ cắn răng, vòng thứ hai cô thắng.
Vòng cuối cùng.
Tô Thời Sơ nhìn Lục Cảnh Thâm trong khoảng cách gần như vậy khiến cho trái tim cô đập liên hồi. Cách một lớp mặt nạ, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt thâm thúy của anh đang nhìn chằm chằm cô, trên môi cũng nở nụ cười với cô.
Giống như đang nói: ‘Tôi tóm được đuôi của cô rồi.’
Trong khoảnh khắc đó, Tô Thời Sơ giật mình, ra bao.
Còn Lục Cảnh Thâm, ra kéo.
“Ôi, Lục thiếu thắng rồi!”
“Không hổ là Lục thiếu!”
Sắc mặt Tô Thời Sơ phức tạp, không suy nghĩ nhiều, nâng ly rượu trước mặt lên một hơi uống cạn.
“Chậm một chút.”
Lục Cảnh Thâm lên tiếng, tuy không lớn giọng nhưng lại khiến cho mọi người im lặng ngay lập tức.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi muốn nếm thử hương vị trong ly rượu của cô.”
Trên mặt người đàn ông thể hiện sự chân thành, khuôn mặt tuấn tú bày ra vẻ khẩn cầu không thể từ chối: “Tôi nghĩ, chắc là cô sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này của tôi phải không?”
Tô Thời Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự lãnh đạm và mưu tính lóe lên trong đáy mắt của Lục Cảnh Thâm, sống lưng cô bỗng nhiên lạnh toát.
Cô chắc chắn Lục Cảnh Thâm đã nhận ra cô.
“Tôi…” Tô Thời Sơ mở miệng muốn cự tuyệt, quay đầu tìm Ôn Thư muốn cầu cứu cô ấy.