Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 86: Đến muộn vậy




Thân thể Tô Thời Sơ cứng đờ, ngạc nhiên quay đầu lại.

Thì ra, Ôn Thư đều biết cả rồi.

“Nếu cô đã tin tưởng tôi, thì cũng nên tin tưởng cô sẽ không xảy ra chuyện gì.” Ôn Thư kề sát vào cô, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai Tô Thời Sơ một câu như vậy.

Tô Thời Sơ mím môi, không nói gì, ngồi vào vị trí Ôn Thư vừa ngồi.

Một đám đàn ông xô đẩy cười nói, có một người đàn ông bị đẩy lên phía trước, ngồi trước mặt Tô Thời Sơ:

“Người đẹp, có thể nể mặt tôi mà uống một ly rượu không?”

Những người đến nơi này đều có thân phận rất đặc biệt, tất nhiên sẽ không làm ra những chuyện quá đáng, tuy rằng người đàn ông trước mặt cô giở giọng trêu chọc nhưng giọng điệu cũng không thô tục thấp kém.

Chỉ là, sắc mặt Tô Thời Sơ vẫn có chút thay đổi, cô quay đầu nhìn Ôn Thư, đối phương nháy mắt với cô như cho cô một sự an tâm.

Chẳng bao lâu, bartender đã đưa cho cô một ly rượu vang.

Nhìn ly rượu này, Tô Thời Sơ nuốt nước miếng, nhấp một ngụm nhỏ, lại phát hiện đó chỉ là một loại đồ uống trong suốt bình thường.

“Ôi, tổng giám đốc Triệu, ly rượu của Tô Tô nhà tôi, không phải ai cũng có thể uống.”

Ôn Thư nhân cơ hội đứng ra, tỏ vẻ mềm yếu, lúc giới thiệu Tô Thời Sơ còn cố ý dùng bút danh, giọng điệu thay đổi một chút để dỗ ngọt lòng người:

“Dựa theo quy tắc…”

“Tôi hiểu!” Triệu tổng vỗ vỗ bàn, không muốn mất mặt trước đám người này, hào sảng nói:

“Rượu trong danh sách này, mỗi người chọn một loại đi, coi như tôi mời mọi người uống rượu!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều hoan hô.

Lúc này, Ôn Thư mới nhẹ nhàng chạm vào vai của Tô Thời Sơ.

Tô Thời Sơ hiểu ý, cầm ly rượu lên chuẩn bị uống một ngụm, lại bị Ôn Thư lên tiếng chen ngang.

“Nửa ly là được rồi, tửu lượng của Tô Tô nhà chúng tôi không tốt lắm.” Ôn Thư nhíu mày, nhìn Tô Thời Sơ dưới lớp mặt nạ, hạ thấp giọng, nói:

“Uống ít một chút, đường nhiều quá sẽ lộ bụng dưới.”

Tô Thời Sơ bật cười.

Ôn Thư ở bên cạnh không rời đi, xem ly rượu này như một lời mở đầu, ngồi bên cạnh thay Tô Thời Sơ trấn áp.

Không ít người liên tục đi lên phía trước muốn xin phương thức liên lạc của Tô Thời Sơ nhưng đều bị Ôn Thư nửa thật nửa đùa nghiêm túc chặn đường, phải quay trở về.

Tuy rằng Tô Thời Sơ rất ít nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy mấy người đàn ông nho nhã lễ độ thì cũng khẽ gật gật đầu, nhẹ nhàng cười với đối phương.

Khuôn mặt bị che đi một nửa, chỉ lộ ra nụ cười tươi tắn, cũng làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung, mê đắm trong hai má lúm đồng tiền ngọt ngào của cô.



Trong một đêm, Tô Thời Sơ chỉ bán rượu đã kiếm được không ít tiền.

Tô Thời Sơ lập tức vô cùng vui vẻ, cô quả thật là tìm đúng người.

“Đã muộn rồi, tối nay cô nghỉ ngơi ở chỗ tôi đi.”

Thời gian đã quá trễ, hai người đều thu dọn đồ đạc, lúc họ trở về phòng nghỉ thay quần áo, Ôn Thư chủ động nói:

“Nhà tôi ở ngay cạnh quán bar, ở đó không có ai, cô có thể ngủ ngon được một giấc.”

“Cậu không về nhà sao?” Tô Thời Sơ ngạc nhiên hỏi.

Ôn Thư lắc lắc điện thoại trong tay: “Lăng Vân Vũ đặt khách sạn rồi, tối nay tôi đi cùng anh ấy.”

Lúc nói những lời này, cô ấy bình thản lạ thường, điệu bộ thản nhiên giống như đã quen với chuyện này.

Ánh mắt Tô Thời Sơ chợt sáng lên, trong n.g.ự.c cảm thấy có chút đau đớn khó hiểu:

“Ôn Thư, tôi cảm thấy…”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Ôn Thư vỗ mạnh lưng cô một cái, ném chìa khóa phòng trong túi vào tay cô:

“Đây đều là sự lựa chọn của tôi, giống như cô lựa chọn rời khỏi tổng giám đốc Ân, mỗi người đều theo đuổi sự lựa chọn của riêng mình.”

“Huống hồ, nếu tôi không chăm sóc anh ta thật tốt, cô có thể kiếm tiền ở nơi này được sao?” Ôn Thư cười cười, đôi mắt mảnh khảnh tinh xảo tràn ngập ý cười.

Thấy cô ấy xoay người muốn rời đi, Tô Thời Sơ vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“Ôn Thư, hãy luôn là chính mình.”

Người phụ nữ dừng một chút, nhưng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay xem như trả lời đối phương.



Trong khách sạn Ngạo Ngạn.

Ôn Thư dựa theo tin nhắn của Lăng Vân Vũ gửi đến, nhanh chóng tìm được căn phòng trong tin nhắn, cô ấy đứng ở trước cửa dặm lại lớp trang điểm, tô thêm ít son mới gõ cửa.

Một giây sau, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một bàn tay to lớn lập tức kéo cô vào trong, không để ý đến cảm giác đau đớn trên cổ tay cô ấy mà kéo cô vào trong phòng.

Ôn Thư bất ngờ, cô không hề có sự phòng bị nào, thiếu chút nữa đã la lên thành tiếng, sau khi bị kéo vào căn phòng tối om, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy người đàn ông mở miệng hỏi.

“Sao lại đến trễ như vậy?” Người đàn ông hạ thấp giọng, dưới ánh sáng lờ mờ, hai mắt của hắn âm u mà cuồng dã, giống như dã thú đã chờ đợi thời cơ rất lâu.

“Hôm nay trong quán bar có một vị khách quý đến, trò chuyện với cô ấy một chút.” Lời nói của cô ấy còn chưa dứt, môi đã bị bịt kín, trong nháy mắt có chút khó thở.

Một lúc sau, người đàn ông buông cô ấy ra, thấp giọng nói: “Là đàn ông hay phụ nữ?”



“Là nữ.”

Nói xong hai chữ này, toàn bộ hơi thở của Ôn Thư đều bị bao phủ trong nụ hôn vô hạn của người đàn ông.

Trong phòng, một mảnh kiều diễm.



Sau khi kết thúc, Ôn Thư bình tĩnh kéo chăn lên người, do dự một lúc, vừa định mở miệng.

“Lát nữa sẽ có người đến đưa quần áo cho em, mặc quần áo xong em có thể đi.”

Giọng nói của Lăng Vân Vũ vô cùng trầm thấp, hoàn toàn khác với đám đàn ông ăn chơi trác táng ban ngày, càng giống như một con dã thú chờ đợi thời cơ tấn công.

Bề ngoài, Lăng Vân Vũ là một cậu ấm vô dụng.

Trên thực tế, hắn mắc bệnh giống như căn bệnh rối loạn lưỡng cực, mỗi khi phát bệnh đều cần phải phát tiết ngay lập tức.

Mà tính cách của Ôn Thư lại lạnh lùng lãnh đạm, không giống với những người phụ nữ khác cần phải chăm chút cho tình cảm của mình.

Hơn nữa tính cách cô ấy đoan trang cao ngạo, còn có một loại khí chất đặc biệt, làm cho Lăng Vân Vũ trong khoảng thời gian ngắn chưa có ý nghĩ muốn đổi sang người khác.

Nghe được câu nói đuổi người như dự đoán, Ôn Thư cười cười tự giễu, rốt cuộc là cô ấy đang mong chờ điều gì chứ? Ôn Thư không nói những suy nghĩ của mình ra, xốc chăn lên, đi chân trần đến ghế sô pha bên giường, kéo một cái chăn đắp lên người.

Lúc Lăng Vân Vũ phát bệnh, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô ấy, trong suốt quá trình, cô ấy thậm chí còn không cảm nhận được một chút vui vẻ nào, chỉ có tra tấn.

“Ôn Thư, em thật sự rất đặc biệt.” Lăng Vân Vũ xoay người lại, một tay chống đầu, trên mặt thể hiện ý cười: “Tôi rất thích thái độ và cách xử sự của em.”

“Cảm ơn, tôi cũng rất vui vẻ vì có thể tìm được một cây lắc tiền như anh.” Ôn Thư tùy ý nói, không thể hiện bất kì sự đau đớn nào.

Nhớ đến lời nói hôm nay của Tô Thời Sơ, cô không thể lắc được cây lắc tiền kia, cô ấy khẽ cười.

Thật ra Ôn Thư cũng không biết mình có thể lắc cây lắc tiền này được bao lâu, nhưng vì mẹ, cô ấy cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

“Người bạn đến tìm tối nay của em là ai?” Lăng Vân Vũ chưa từng hỏi về cuộc sống của cô ấy, đây là lần đầu tiên.

Ôn Thư bình thản mở miệng, giọng điệu nhạt nhẽo: “Tô Thời Sơ.”

“Ồ?” Lăng Vân Vũ lập tức cảm thấy hứng thú: “Tìm em làm gì, cô ấy không phải là người của Dĩ Mặc sao?”

“Có lẽ rất nhanh sẽ không còn nữa.” Ôn Thư hít sâu vài hơi, cùng Lăng Vân Vũ nói chuyện phiếm coi như quên đi sự đau đớn trên cơ thể mình:

“Hôm nay cô ấy đến hỏi tôi có thể tìm cho cô ấy một công việc ở quán bar hay không.”

“Kiếm tiền? Dĩ Mặc không cho cô ấy ăn cơm mà lại bắt cô ấy đến quán bar kiếm tiền sao?” Lăng Vân Vũ cảm thấy có chút khó tin.

Hắn bao nuôi Ôn Thư, cho cô ấy ăn ngon uống ngon, tiêu tiền cho cô để cô phục vụ hắn. Mà Tô Thời Sơ được Dĩ Mặc chính thức cưới hỏi, còn phải nghèo túng đến mức đi làm việc ở quán bar để kiếm tiền?