Không nghĩ đến Ôn Thư có thể chỉ dùng một câu liền đoán trúng, Tô Thời Sơ vô cùng kinh ngạc, khẽ nhếch môi muốn giải thích.
Nhìn thấy trên mặt Tô Thời Sơ chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, Ôn Thư che miệng cười khẽ:
“Cô nhìn dáng vẻ hiện tại của cô đi, hốc mắt đỏ lên, khóe miệng rủ xuống, đây không phải là đã chịu uất ức thì còn có thể là cái gì nữa?”
Ôn Thư nói như vậy, Tô Thời Sơ liền không có giải thích với cô ta nữa, chỉ cười khổ một tiếng.
“Tiểu thư, nước chanh của cô.”
Tô Thời Sơ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn xong liền ngửa đầu uống một hơi.
Nước chanh lạnh lẽo, chua chát, cô chỉ cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo chua chát kia theo cổ họng của mình, một đường đi xuống dạ dày, lạnh đến tận tim.
Ôn Thư thấy cô không muốn nói đến chuyện này nhiều, cũng biết điều không cố gắng hỏi thăm thêm nữa.
Rơi vào tình cảnh này, vốn cũng giống như người uống nước, là nước nóng hay lạnh, chỉ có người uống mới biết, một người ngoài như cô, không có lý do gì mà can dự vào quá nhiều.
“Đột nhiên đến tìm tôi, là muốn tôi giúp đỡ?”
Dù sao Ôn Thư cũng đã gặp qua vô số sóng to gió lớn, đột nhiên Tô Thời Sơ đến tìm cô, trong lòng cô giống như gương sáng, đương nhiên hiểu rất rõ mục đích đến tìm của đối phương.
Chẳng qua, hiện tại cô cũng coi như là được Lăng Vân Vũ yêu thương, nhưng cô vẫn không có sức ảnh hưởng mấy, cũng không thể tạo ra sóng gió gì.
“Đúng là có việc cầu xin.” Tô Thời Sơ gật gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, đôi mi dài của cô khẽ chớp chớp, trong đôi mắt long lanh linh động sáng lên:
“Có phải hay không… có cách kiếm tiền?”
“Kiếm tiền?” Ôn Thư ngẩn người, trong lúc nhất thời không hiểu được dụng ý của Tô Thời Sơ.
Cô vốn tưởng rằng, Tô Thời Sơ đến tìm cô là muốn học hỏi từ cô một ít cách để có thể cướp Ân Dĩ Mặc về, kết quả thế nhưng cô ta lại đến tìm mình hỏi cách để kiếm tiền?
“Đúng vậy.” Tô Thời Sơ búng ngón tay, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên trong suốt:
“Dựa vào tình huống hiện tại, chuyện tôi rời khỏi Ân Dĩ Mặc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. So với đến lúc đó bị người ta vứt bỏ, còn không bằng sớm tìm đường lui cho mình.”
“Huống chi, tôi còn nợ một khoản tiền lớn, tôi phải trả lại tiền cho anh ta.” Tô Thời Sơ nói vô cùng hợp tình hợp lý, vẻ mặt nghiêm túc.
Ôn Thư nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cười sảng khoái ra thành tiếng: “Ha ha ha, Tô Thời Sơ, cô thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”
Cười xong, nàng lau khoé mắt, vẻ mặt cũng mang theo chút hứng thú: “Không phải là cô nên nghĩ biện pháp lấy lòng Ân tổng sao, hắn chính là cây lắc ra tiền tốt nhất toàn Thượng Thành.”
“Tuy rằng cô nói đúng, nhưng cây lắc ra tiền này, tôi lắc không nổi.” Tô Thời Sơ thản nhiên nói:
“Hơn nữa, tôi cũng không có sở thích kỳ quá hai vợ cùng hầu một chồng. Nếu nơi này không lưu tôi, thì sẽ có chỗ khác lưu tôi.”
Nhìn cô nói thản nhiên như thế, Ôn Thư nhún nhún vai: “Được rồi. Tôi vẫn muốn nói, theo sự quan sát lần trước của tôi với Ân tổng, thì Ân tổng đối với cô có tâm. Nói không chừng cô có thể cùng người phụ nữ kia đấu một trận.”
“Quên đi, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ.” Tô Thời Sơ phất tay: “Huống chi, tình mới của tôi rõ ràng không bằng được tình cũ của người ta. Tôi cũng không nên tự coi thường bản thân mình như vậy.”
Ôn Thư khẽ nhíu đôi mày liễu tinh xảo, ngón tay trắng nõn cầm lên ly rượu, nhẹ nhàng lắc xoay tròn chất lỏng trong ly, trong đôi mắt tinh xảo quyến rũ mang theo chút thăm dò:
“Cho nên, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền?”
“Càng nhiều càng tốt.” Tô Thời Sơ ngồi thẳng người dậy: “Có thể kiếm tiền nhanh là được, cái khác không có quá nhiều yêu cầu. À đúng rồi, tôi chỉ bán nghệ không bán thân.”
“Ngược lại cô cũng rất dễ hầu hạ.” Ôn Thư khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nhẹ nhàng cười: “Cô cũng biết, quán bar này của tôi là nơi kiếm tiền nhanh nhất?”
Quán bar WildRose quán bar lớn nhất ở Thượng Hải, cũng là quán bar xa hoa nhất, người tới nơi này không giàu có thì cũng là người phú quý.
Không phải nhân vật thượng lưu thì cũng chính là người giàu mới nổi, một đám người không coi trọng đồng tiền, nên nơi này có phải là nơi kiếm được tiền nhanh hay không, đã là chuyện quá rõ ràng rồi.
“Cho tôi một con đường đi, cầu xin ngươi, Ôn mỹ nhân.” Trong mắt Tô Thời Sơ mang theo sự khẩn cầu, khóe môi hơi nhếch lên.
Cô tin rằng Ôn Thư sẽ giúp đỡ cô.
Đôi khi, với một người có thích hợp để trò chuyện, để kết bạn hay không thì chỉ cần một ánh mắt, một câu nói là có thể xác định được.
Ôn Thư bình tĩnh nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười lớn: “Được rồi, tôi cho cô cơ hội này, nhưng cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền, là hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của cô.”
Trên thực tế, Ôn Thư cũng đang bắt đầu chờ mong, nếu Tô Thời Sơ thật sự đến quán bar để kiếm tiền, thì Ân Dĩ Mặc sẽ có thái độ như thế nào.
Tô Thời Sơ là người trong cuộc nên mê muội, không thể nhìn thấy rõ tình cảm của Ân Dĩ Mặc. Nhưng Ôn Thư cô, lại đã nhìn được rất rõ ràng.
…
Mười phút sau.