Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong tiềm thức Tô Thời Sơ đã coi mình là một người phụ nữ mang thai, ngay cả động tác đi đường cũng cẩn thận hơn nhiều phần.
Nhìn thấy Ân Dĩ Yên đối với mình nhiệt tình hơn trước, trong chốc mắt vẻ mặt Tô Thời Sơ trở nên ảm đạm.
Ân Dĩ Mặc nói không sai, gia đình anh quả thật rất mong chờ đứa nhỏ này đến với nhà họ.
“Thời Sơ, có phải tâm tình em không tốt không? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay không?”
Ân Dĩ Yên cảm thấy có điều gì đó không đúng, cẩn thận hỏi cô.
Nghe vậy, Tô Thời Sơ thu hồi suy nghĩ, lập tức lấy lại tinh thần: “Không có, chỉ là hôm nay em ngủ quá lâu, còn chưa có tỉnh táo lại.”
Cô không muốn khiến cho Ân Dĩ Yên suy nghĩ nhiều.
Thấy cô nói như vậy, Ân Dĩ Yên vẫn chưa an tâm, tiếp tục hỏi: “Hôm nay Ân Dĩ Mặc đến công ty rồi à? Sao không ở cùng với em?”
Cô ấy đến đây đã một lúc lâu nhưng bây giờ mới nhận ra hình như Ân Dĩ Mặc không có ở nhà.
Dì Phạm đứng bên cạnh lên tiếng nói: “Nhị tiểu thư, tổng giám đốc Ân đi công tác, phải nửa tháng nữa mới trở về.”
“Lúc này mà còn đi công tác gì nữa chứ?” Ân Dĩ Yên cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với hành vi này của Ân Dĩ Mặc.
Vợ mình đang mang thai mà bản thân lại liên tục chạy ra ngoài như vậy!
Đề tài tán gẫu đến đây, Tô Thời Sơ theo phản xạ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Ân Dĩ Yên.
“Chị Dĩ Yên, em muốn hỏi chị một chuyện, là về Ân tổng.”
“Em hỏi đi.”
Đôi mắt Ân Dĩ Yên cong lên, nở nụ cười thật tươi tắn, giống như cái gì cũng biết.
Dừng vài giây, Tô Thời Sơ mở miệng: “Chị có biết người phụ nữ nào tên Thanh Thanh không?”
Tô Thời Sơ nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Dĩ Yên, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.
“Thanh Thanh?” Ân Dĩ Yên nghiêng đầu, mở miệng lặp lại lần nữa, mày hơi nhíu lại một chút, giống như đang lục lại ký ức, nhưng chỉ trong vài giây lại rất nhanh giãn ra:
“Chị nhớ ra rồi, có một người như vậy.”
“Là con gái của một người họ hàng xa của Ân gia.”
Sắc mặt Ân Dĩ Yên không thay đổi, biểu cảm vẫn thản nhiên như trước, giọng nói dịu dàng tinh tế, đặc biệt êm tai: “Cô ấy bị bệnh nặng, ở nước ngoài chữa bệnh. Chỉ là ở trên phương diện hợp tác, Dĩ Mặc có chút ân tình đối với gia đình bọn họ.”
Nghe được lời giải thích như vậy, Tô Thời Sơ sửng sốt.
Thì ra là họ hàng có ân tình với Ân Dĩ Mặc, khó trách anh sẽ để ý như vậy.
Nghĩ đến những điều này, nghi ngờ trong lòng Tô Thời Sơ tiêu tan đi một chút, tươi cười: “Thì ra là như vậy, em còn tưởng…”
“Có phải cho rằng Dĩ Mặc ngoại tình hay không?” Ân Dĩ Yên nháy mắt với Tô Thời Sơ, thoải mái tươi cười:
“Em yên tâm, không nói đến những thứ khác, tình sử của tên mặt lạnh kia là bằng không.”
Ân Dĩ Yên vỗ n.g.ự.c cam đoan nói.
Tô Thời Sơ gật gật đầu, làm như tin tưởng, nhưng nhớ đến một chuyện khác, trong lòng cô lại căng thẳng.
Nếu chỉ là họ hàng xa, vì sao lúc nói chuyện điện thoại lại mập mờ đến như vậy?
Tô Thời Sơ hoài nghi trong lòng nhưng cô không định tiếp tục hỏi.
Biểu cảm trên mặt Ân Dĩ Yên quá mức kiên định làm cho cô có chút khó có thể phân biệt được thật giả.
Trên mặt cô nở một nụ cười nhàn nhạt vô cùng thoải mái.
“Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, em có muốn đi dạo phố không?” Ân Dĩ Yên mở miệng trước, thay đổi chủ đề.
Tô Thời Sơ dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, nhìn ra được Ân Dĩ Yên không muốn tiếp tục nói về chuyện này, cho nên gật đầu xem như đồng ý.
“Vâng ạ.”
…
Tô Thời Sơ vốn tưởng rằng đi ra ngoài dạo phố sẽ thoải mái hơn một chút. Cuối cùng lại vì tính chất công việc nghệ sĩ đặc thù của Ân Dĩ Yên mà đi đến đâu cũng có vệ sĩ âm thầm đi theo, khiến cho cô cảm thấy có chút áp lực khó hiểu.
“Chị Dĩ Yên, em muốn đi toilet một chút.” Tô Thời Sơ không quen với cảm giác bị người ta âm thầm theo dõi, tìm cớ rời đi một chút, muốn hít thở một hơi nhẹ nhõm.
Những vệ sĩ kia hiển nhiên coi Ân Dĩ Yên là sự ưu tiên, căn bản không có ai đi theo cô.
Tô Thời Sơ đi vào toilet, thở nhẹ một hơi.
Cô điều chỉnh tâm tình của mình trong toilet, lấy ra một thỏi son màu ở trong túi thoa nhẹ lên để giúp cho sắc mặt trở nên tốt hơn, sau đó mới đi ra ngoài.
Kết quả vừa đi đến góc toilet, bỗng nhiên có một đứa trẻ lao ra, vừa chạy vừa quay đầu cười giống như đang đùa giỡn với bạn bè, không nhìn thấy đường đi phía trước, vừa hay đụng trúng vào người Tô Thời Sơ.
Vẻ mặt Tô Thời Sơ hoảng hốt, bị đứa nhỏ đụng phải như vậy lại càng không có sự phòng bị trước khiến cô ngã ra đất.
Sàn nhà của trung tâm mua sắm là gạch men trơn tru, khi cô vừa đặt m.ô.n.g xuống đất, thân thể cảm thấy vô cùng đau đớn, thiếu chút nữa la thành tiếng.
Cha mẹ của đứa trẻ nhìn thấy một người đàn ông đi đến, trái tim có chút sợ hãi, lo lắng sẽ gây ra tai nạn nên vội vàng kéo đứa trẻ rời đi.
Tô Thời Sơ đau đớn trợn mắt, muốn vịn vào sàn nhà đứng dậy, kết quả dưới thân lại chảy ra một dòng nước ấm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong nháy mắt, đầu óc cô bỗng nhiên giống như bị điện giật, thân thể cứng ngắc không cử động được.
Ân Dĩ Yên cách đó không xa nhìn thấy Tô Thời Sơ ngồi trên mặt đất, nội tâm giống như chuông báo động, chạy như bay đến bên cô:
“Thời Sơ, em có sao không?”
Tô Thời Sơ được Ân Dĩ Yên đỡ dậy, run rẩy đi vào toilet một lần nữa.
Quần áo trên người đều là m.á.u tươi.
…
Trong bệnh viện tư nhân ở nước ngoài.
Thân thể cao lớn của Ân Dĩ Mặc ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay rộng lớn ấm áp bao bọc lấy một bàn tay trắng nõn non nớt gầy yếu, nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh, mang theo sự ôn nhu tinh tế chưa từng có đối với những người khác.
“Thanh Thanh.”
Mỹ nhân nằm trên giường bệnh vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, ngũ quan tinh xảo, làn da bóng loáng trắng trẻo, chẳng qua toàn thân phát bệnh trạng trắng nõn, tựa như một con búp bê sứ.
Dường như đắm chìm trong giấc mộng còn chưa muốn tỉnh lại, nhưng lúc này lại bị người ta đánh thức, mỹ nhân trên giường có chút khó chịu nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt, hàng lông mi mảnh khảnh từ từ chuyển động, khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, ánh mắt lập tức tràn đầy sự ngạc nhiên và vui sướng: “A Mặc, anh thật sự đến rồi!”
Sau đó, cô ấy nhào vào vòng tay rộng lớn của người đàn ông.
“A Mặc, em rất nhớ anh.”
Ngửi thấy mùi hoa loa kèn quen thuộc trong không khí, Ân Dĩ Mặc vốn mang theo phiền não đến đây, bây giờ lại cảm thấy bình yên vô cùng.
“Anh ở đây.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Thanh Thanh, giọng điệu ôn như, cưng chiều không từ nào diễn tả được.
Đây mới là viên ngọc quý anh muốn đặt trong lòng bàn tay mà che chở, là công chúa anh muốn yêu chiều cả đời này.
“Vừa rồi em mơ thấy một giấc mơ. Chúng ta đi cạnh nhau, tay đan tay, anh nói sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…”
Giọng nói của Tống Thanh Thanh mềm mại nhẹ nhàng phát ra từ trong lồng n.g.ự.c anh khiến cho người ta không nhịn được mà đau lòng.
Ân Dĩ Mặc cảm thấy chua xót, áy náy không nói nên lời.
Hai tay anh chậm rãi siết chặt, tăng thêm chút lực ôm chặt lấy cô ấy, muốn đem người phụ nữ gầy yếu nhỏ nhắn này khảm vào trong thân thể, không bao giờ tách ra nữa.
“A Mặc, anh đến dẫn em đi sao?” Đầu nhỏ của Tống Thanh Thanh từ trong n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc ngẩng lên, đôi mắt chợt lóe sáng mang theo sự chờ mong nhìn anh:
“Có phải dì đã đồng ý đúng không…”
Ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, ánh mắt dời về nơi khác.