Sau khi dì Phạm rời khỏi phòng, Tô Thời Sơ duỗi thẳng người nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, bắt đầu ngẩng người thả lỏng.
Tô Thời Sơ mờ mịt, trong đầu suy nghĩ hết lần này đến lần khác những lời nói vừa rồi của dì Phạm, môi mím lại.
Tháng này cô vẫn luôn bận rộn với mọi thứ xung quanh, cô không chú ý nhiều đến thứ gì khác, bây giờ thầm tính toán một chút, quả thật đã gần một tháng nay cô không có kinh nguyệt.
Cô và Ân Dĩ Mặc thật sự đúng là một phát ăn ngay, cứ như vậy mà trúng thưởng?
Nghĩ đến đây, cô có chút ảo não.
Tuy rằng đây là một lợi thế cho cuộc giao dịch giữa cô và Ân Dĩ Mặc, nhưng khi sự việc này xảy ra, cô vẫn sợ hãi không nói nên lời.
Mang thai không phải là chuyện đùa giỡn.
Đây là chuyện điên rồ thứ hai phát sinh, sau chuyện cô và Ân Dĩ Mặc kết hôn.
Tô Thời Sơ cố gắng nuốt nước miếng muốn trấn an cảm xúc của mình, nhưng trái tim của cô vẫn đập loạn xạ, căn bản là không nghe theo sự sai khiến của cô.
Tay phải của cô vô thức vuốt ve bụng mình, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô thật sự cảm nhận được, bụng nhỏ hình như nhô lên một chút.
Nghĩ đến trong đây sắp có một sinh mệnh nhỏ, Tô Thời Sơ liên tục hít sâu vài cái.
Không biết Ân Dĩ Mặc sau khi biết được tin tức này sẽ phản ứng như thế nào?
Tô Thời Sơ bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, nhưng khi nhớ đến ngày mai anh muốn xuất ngoại, trái tim vốn kích động lập tức rơi xuống đáy vực.
Đúng vậy, anh còn chưa có một lời giải thích rõ ràng với cô.
Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ ngồi dậy.
Một loại cảm giác xúc động đột ngột dâng lên làm cho cô muốn đi tìm Ân Dĩ Mặc hỏi rõ ràng.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì đứa bé trong bụng!
Lúc này, Tô Thời Sơ vốn ban đầu còn bán tín bán nghi, bây giờ đã chuyển thành chắc chắn bản thân mình mang thai.
Đúng vậy, không thể để cho con của cô không rõ ràng!
Phòng ngủ.
Nhìn thấy Tô Thời Sơ chủ động đến tìm mình, đôi mắt hẹp dài thâm sâu của Ân Dĩ Mặc hiện lên một chút kinh ngạc.
“Có việc gì?”
Giọng nói nhạt nhẽo vang lên, trong âm thanh còn nghe được vài phần mệt mỏi.
Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, vừa rồi còn đang cổ vũ cho mình, nhưng khi đối mặt với Ân Dĩ Mặc, bản thân giống như quả bóng da bị châm xì hơi, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Nhìn thấy cô đột nhiên chạy đến phòng mình nhưng không nói một câu nào, Ân Dĩ Mặc lười biếng chống cằm lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt:
“Thế nào, vì để cảm tạ bữa cơm thịnh soạn kia nên chuẩn bị lấy thân báo đáp sao?”
Dứt lời, Ân Dĩ Mặc liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại ở cổ áo ngủ của cô lập tức trở nên ám muội không nói nên lời.
Sắc mặt đỏ bừng của Tô Thời Sơ lan rộng đến cổ.
Cô cắn răng, lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Tối hôm đó tự ý nhận điện thoại của anh là tôi không đúng, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, người tên Thanh Thanh đó là ai?”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt vốn còn mang theo ý cười của Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên trầm xuống, đen kịt không nhìn thấy đáy.
Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Ân Dĩ Mặc lười biếng tựa vào đầu giường, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm khẽ nhắm lại, giống như một mũi tên nhọn đ.â.m vào người Tô Thời Sơ.
Có một loại cảm giác bóp chặt cổ họng khiến cô hít thở không thông, Tô Thời Sơ nhất thời không thở nổi.
“Tô Thời Sơ, có một số việc, cô không nên hỏi.”
Đầu óc Tô Thời Sơ nổ tung tại chỗ.
Trôi qua một thời gian rất lâu, Tô Thời Sơ mới mở miệng đáp lại: “Tôi biết rồi, Ân tổng.”
“Trở về đi.”
Ba chữ, giống như lệnh ân xá, lại giống như lệnh phán xét.
Anh không muốn giải thích với cô, càng không cần giải thích với cô.
Cô là ai? Có tư cách gì để anh phải báo cáo mối quan hệ của anh và những cô gái khác?
Nhìn cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, bóng lưng người phụ nữ biến mất ở khe cửa, khuôn mặt Ân Dĩ Mặc góc cạnh không nhìn thấy rõ từng ngũ quan giờ đây âm trầm lạnh lùng.
Trong lòng giống như đoán được cái gì đó, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng.
Trên đời này, luôn có loại người phụ nữ ngu xuẩn đến mức không thể cứu chữa.
Tô Thời Sơ trải qua một đêm không ngủ.
Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, Tô Thời Sơ vẫn đặc biệt thanh tỉnh, thậm chí cô còn nghe được rõ ràng tiếng mở cửa của Ân Dĩ Mặc, tiếng động cơ xe nổ máy.
Ân Dĩ Mặc đã rời đi.
Khi xác định trong căn nhà này chỉ có cô và dì Phạm, Tô Thời Sơ hít một hơi, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy chua xót giống như tối hôm qua cô còn chưa nôn sạch.
Cô lảo đảo, chống người rửa mặt, đứng lên ăn buổi sáng do dì Phạm chuẩn bị.
Mặc kệ như thế nào, cô cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ ở trong bụng mình.
Sau khi ăn sáng xong, cô mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ, trở lại phòng ngủ cô lập tức ngã lên giường chìm vào giấc ngủ.
Phản ứng ban đầu của phụ nữ mang thai là buồn ngủ, và kèm theo những cơn nôn mửa mạnh mẽ.
Xem ra bây giờ, những phản ứng cơ thể của Tô Thời Sơ cơ bản hoàn toàn phù hợp.
Trong lòng dì Phạm càng vui vẻ hưng phấn, xác định Tô Thời Sơ đã ngủ, bà nhịn không được lập tức cầm lấy điện thoại lén lút chạy đi báo cáo.
…
Trong khoảng thời gian này, cả thể xác lẫn tinh thần Tô Thời Sơ đều thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, cô không cẩn thận ngủ một giấc đến khi trời tối sầm.
Chờ khi Tô Thời Sơ tỉnh lại một lần nữa, trời đã tối.
Cô vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, dụi mắt, nhất thời không phân biệt được là hiện thực hay mộng cảnh.
Trong đầu cô vẫn là giọng điệu lạnh như băng của Ân Dĩ Mặc tối hôm qua, còn có đôi mắt lạnh nhạt khinh miệt khi anh nhìn cô.
Trong nháy mắt cô lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô ngồi dậy, nhìn qua thời gian, bây giờ đã được hơn mười tiếng tính từ lúc Ân Dĩ Mặc rời nhà, có lẽ máy bay đã sớm đáp đất.
Trong lòng Tô Thời Sơ có chút buồn bực.
Cô cố gắng xua tan suy nghĩ trong đầu, mở cửa phòng muốn ra ngoài đi dạo giải sầu.
Vừa mở cửa ra…
“Surprise!”
Một giọng nữ đột ngột vang lên, Tô Thời Sơ giật mình bị hoảng sợ, lùi lại phía sau vài bước.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến trước mặt, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, kinh ngạc không nói nên lời: “Ân Dĩ Yên, sao chị lại đến đây?”
Ân Dĩ Yên nở nụ cười tươi trong sáng, trên mặt thể hiện rõ sự thân thiết với Tô Thời Sơ: “Như thế nào, không có việc gì thì chị không thể đến tìm em sao?”
Không biết có phải vì chuyện lần trước Tô Thời Sơ gọi nhầm cô ấy hay không mà hôm nay Ân Dĩ Yên mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, trang điểm xinh xắn vui tươi, trông như một thiếu nữ mới hơn hai mươi tuổi.
Nhìn thấy Ân Dĩ Yên, tâm trạng vốn nặng nề của Tô Thời Sơ lập tức dịu đi không ít.
Cô lắc đầu, cười cười: “Đương nhiên, Ân đại mỹ nữ có thể tùy ý đến.”
Hai người nhìn nhau cười nói vui vẻ.
Trước kia, khi không biết thân phận thật sự của Ân Dĩ Yên, Tô Thời Sơ vẫn luôn thích phong cách làm việc của cô ấy. Nghe nói cô ấy không dựa vào Ân thị mà dựa vào thực lực của chính mình, hai bàn tay trắng tự khởi nghiệp. Sự kính nể của Tô Thời Sơ đối với cô ấy càng ngày càng nhiều không thể nói nên lời.
“Đi thôi, chị có chuẩn bị cho em một bất ngờ, mau xuống lầu xem một chút!” Ân Dĩ Yên ra vẻ thần bí, một tay kéo cánh tay Tô Thời Sơ, chỉ có biên độ rõ ràng nhỏ đi một chút sợ làm cô bị thương.
Ban đầu Tô Thời Sơ còn có chút mong chờ, đến khi xuống lầu, cô nhìn sản phẩm dưỡng thai trong phòng khách, mí mắt liên tục giật giật, nội tâm không nói nên lời.
Dì Phạm ở một bên cười tủm tỉm không thôi, khuôn mặt vô cùng xán lạn.
“Dì Phạm…” Tô Thời Sơ không cần nghĩ cũng biết ai là người mật báo.
Hai má cô không nhịn được mà đỏ lên: “Em còn chưa đến bệnh viện kiểm tra, có thể không phải thật sự là đã mang thai.”