Khẽ Chạm Vào Em

Chương 21: Chương 21






Bữa tiệc chỉ bắt đầu được một lúc nhưng Tần Minh Hạo đã dẫn Linh Vi đi chào hỏi hết người này đến người khác, từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua nhiều người như vậy trong một ngày, thậm chí trong một năm công lại cũng không bằng.

Thật ra cô mệt nhưng rất vui, ba năm nay anh chưa từng giới thiệu với người khác cô là vợ của anh. Nhưng niềm vui này kéo dài được bao lâu đây?

Từ khi buổi tiệc bắt đầu, ly rượu trên tay Linh Vi vẫn chưa vơi đi dù chỉ một giọt, vậy mà một ông chú trông có vẻ thân thiết với Tần Minh Hạo lại bắt cô uống cạn, ông ấy bảo ba năm trước có việc bận nên đám cưới của anh ông không tham dự được, hôm nay đành dùng bữa tiệc này để cùng cô dâu, chú rể uống rượu mừng, chúc cho cả hai bách niên giai lão.

Cảm giác có chút nực cười nhưng sự chân thành của ông ấy đã khiến Linh Vi thật sự vui vẻ.

Nhưng có lần một sẽ có lần hai, chỉ đi thêm hai vòng mà Linh Vi đã uống cả ba ly rượu, đầu óc bắt đầu choáng váng. Tửu lượng của cô vốn không tốt nên bước đi đã có chút loạng choạng.

Đúng lúc, nhân vật chính của buổi tiệc đã xuất hiện, ánh hào quang bắt đầu hướng về phía người đàn ông đó, nhìn dáng vẻ chỉ mới chừng hai mươi bảy, hai mươi tám cỡ tuổi Tần Minh Hạo nhưng đã được nhiệt liệt chào đón. Mọi người cười cười nói nói vây quanh anh ta như một bầy kiến, nhìn cảnh chen chúc đó mà Linh Vi đã cảm thấy khó chịu.

Tần Minh Hạo sợ cô không thoải mái nên đã bảo cô tìm gì đó ăn rồi ngồi nghỉ, anh sẽ tự mình quá đó chào hỏi.

Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh, đi đến một góc của bữa tiệc mà nhẹ nhàng xoa xoa gót chân của mình. Cô không quen đi giày cao gót nên cảm thấy rất đau nhưng không dám than vãn với Tần Minh Hạo vì sợ anh mất hứng cũng không muốn bản thân trở nên phiền phức.

Cô đứng ở đó một lúc lâu mà bọn họ vẫn chưa chào hỏi xong, cô nhìn những món ăn trên bàn, món nào cũng đẹp mắt và ngon miệng, nếu là bình thường cô sẽ nếm thử hết tất cả vì cô là một tính đồ của đồ ngọt nhưng bây giờ cô lại chẳng muốn ăn, có lẽ vì uống rượu nên miệng cô vẫn còn đắng ngắt, đầu óc mơ hồ.

Cô thẫn thờ được một lúc thì phát hiện đám đông đã giải tán và tiếp tục bữa tiệc, nhân vật chính kia đâu mất mà cô cũng không tìm ra được Tần Minh Hạo.

Đột nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một chàng trai khôi ngô. Không lẽ cũng muốn trốn tránh đám đông ồn ào?

Không phải, đây không phải là nhân vật chính của bữa tiệc, Phó thiếu sao?

Cô nhìn anh ta chằm chằm, cô tưởng anh ta chắc phải thích náo nhiệt lắm chứ, sao lại trầm mặc và có vẻ cô đơn đến vậy?

Cô nhìn anh ta, anh ta nhìn sang cô. Thoáng chốc, cô không hiểu gì mà đã nằm trong vòng tay của anh ta rồi, hơi thở anh ta có vẻ gấp gáp, là xúc động, là vui mừng, là hạnh phúc?

Cô vội vàng đẩy anh ra, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh bị làm sao vậy?"

"Sao em lại ở bữa tiệc này? À, cũng đúng, giờ em đã trở thành tam thiểu thư của nhà họ Đặng rồi còn gì, em theo Đặng gia đến đây sao? Mà điều đó không quan trọng. Em không nhận ra anh? Anh vừa về nước đã lập tức cho người tìm tung tích của em, anh nhìn thấy ảnh của em đã nhận ra em ngay, em thật sự không nhớ anh?" Anh ta vừa vui mừng vừa có chút hụt hẫng, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn về phía cô. Nhưng cô... không nhớ đã gặp anh ở đâu, cũng không nhớ từng quen biết người của Phó gia.

Tay anh ta vẫn nắm chặt lấy tay cô, đột nhiên, anh ta kéo tay áo lên, để lộ một vết sẹo dài.

Cô tròn mắt, chợt nhận ra, đây là vết sẹo nà anh trai kia khi bảo vệ cô ở cô nhi viện để lại.

Hôm đó là một ngày rất bình thường, bình thường đối với mọi người nhưng lại đặc biệt với cô, đó là sinh nhật cô, cũng chính là năm cô vừa tròn năm tuổi.

Lúc đó cô đã lén lút ra ngoài mua một chiếc bánh kem nhỏ xinh và ra một góc của cô nhi viện để tự chúc mừng sinh nhật của bản thân, nhưng cô chỉ vừa đốt nến còn chưa kịp cầu nguyện thì đám trẻ xấu xa trong viện đã phát hiện ra cô, bọn họ một chân đạp nát chiếc nhỏ và ức hiếp cô. Cô có khó lóc, có cầu xin họ cũng vô dụng. Lúc cô tuyệt vọng nhất, đã có một anh trai xuất hiện, anh ấy lớn hơn cô hai tuổi, anh ấy đã vì em gái nhỏ là cô mà đánh nhau với bọn kia, bọn nhóc đó rất lì lợm lại phá phách, còn dám trộm dao từ chỗ nhà bếp để chơi, trong lúc không đánh lại anh trai ấy, bọn họ đã rút dao ra, làm anh trai bị thương, một vết thương sâu ở trên tay, thấy máu chảy ra không ngừng đám nhóc đó sợ hãi bỏ chạy.

Lúc đó cô em gái nhỏ là cô khóc không ngừng, đưa anh trai đi tìm người lớn, vết thương được băng bó nhưng bác sĩ nói sẽ để lại sẹo, vậy mà anh trai lại nói không sao, nam tử hán đại trượng phu, một vết sẹo thì có là gì.

Từ đó anh trai luôn bảo vệ cô, trong viện cũng chỉ có mình anh trai chịu chơi cùng cô, trong ba năm đó cô và anh trai cùng nhau lớn, như hình với bóng. Nhưng năm mười tuổi anh trai được một nhà giàu có nào đó bị vô sinh nhận nuôi, từ đó... không còn gái nhỏ và anh trai nữa mà chỉ còn lại một mình cô.

Linh Vi bừng tỉnh thì nước mắt tuôn trào xuống đến cằm, cô không ngờ có thể gặp lại anh trai năm ấy: "Triệu Hải Thiên?"

"Đúng vậy, nhưng giờ anh họ Phó, Phó Hải Thiên." Anh ta vươn tay ra lau nước mắt cho cô, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cô chưa từng rời: "Ngốc quá, em vẫn là nhóc con thích khóc của ngày nào. Gặp lại anh trai phải cười mới đúng chứ. Hơn nữa không phải bây giờ em cũng đã tìm được người thân rồi sao? Còn mang họ Đặng."

Anh ta tìm hiểu về cô, cũng đã điều tra về thân thế mới của cô nhưng nội tình bên trong, sao anh ta có thể biết được, cô bị trầm cảm, sao anh có thể điều tra ra, nếu không chỉ e là anh sẽ bất chấp tất cả mà đưa cô đi mất.

Linh Vi vẫn còn đang xúc động không nói nên lời thì một người đi ngang qua chợt gật đầu, lịch sự chào hỏi: "Tần thiếu phu nhân."

Phó Hải Thiên đứng hình mất ba giây, nhìn bóng lưng người kia rồi lại nhìn cô: "Họ vừa gọi em là gì? Nhầm lẫn?"

"Anh... anh không phải đã nói đã điều tra về em rồi sao?"

"Năm đó... không phải tiểu thư Đặng Tử San mới là vị hôn thê của Tần Minh Hạo sao?"

Linh vi lắc đầu: "Anh cập nhật tinh tức kiểu gì vậy? Anh vẫn nên trở về mà tìm hiểu lại thì hơn."

Phó Hải Thiên nhìn vào ánh mắt của Linh Vi, nhìn ra được có chút bi thương, mà quên mất ánh mắt của bản thân cũng đau buồn không kém. Vừa trở về thì nghe tin người mình thương đã có chồng, đúng là khó mà chấp nhận được: "Liên hôn phải không? Người đàn ông đó có yêu em không? Em có yêu anh ta không? Có phải em sống không hạnh phúc? Chỉ cần em nói một tiếng, chỉ cần em nói muốn rờ xa anh ta, anh liền sẽ tìm cách đưa em đi."

Linh Vi nhạt nhàn mỉm cười, ánh mắt đã trở nên lấp lánh: "Không cần đâu, em rất yêu anh ấy, anh ấy là người đàn ông vô cùng tốt, tốt đến mức em muốn mãi mãi ở bên anh ấy. Thật đấy! Anh không cần lo cho em, anh vừa về nước, lại sắp nhận được vị trí trong Phó thị, anh nên dồn tâm trí và sức lực của mình vào Phí gia thì hơn. Bọn họ tốt với anh, còn xem anh như con ruột, ít có gia đình nào thiện lương như vậy."

Không hiểu sao nụ cười của cô khiến anh ta có chút chua xót, dường như Linh Vi đã không còn là cô em gái vô lo vô nghĩ của năm nào nữa, tháng năm đã khiến cho em trở nên nhỏ bé đến mức đáng thương.

Phó Hải Thiên không kiềm chế được bản thân mà ôm chặt cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô sắp không thở nổi, khi cô định đẩy anh ta ra thì tự dưng có một thế lực nào đó đã kéo anh ta ra khỏi người cô. Trong mơ hồ cơn đau của cổ tay dồn lên não khiến cô bừng tỉnh.

"Phó thiếu, đây là vợ tôi." Giọng nói quen thuộc vang lên nhưng lại lãnh lẽo như băng, mang theo sự chết chốc và sát khí bủa vây.

Linh Vi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tần Minh Hạo, đó là một ánh mắt sắc lẹm, đáng sợ đến kinh người khiến cô nhanh chóng cụp mắt.

"Anh là chồng của cô ấy, thì sao?" Phó Hải Thiên nhìn thấy tình địch của bản thân luền không khống chế được mà lạnh giọng khiêu khích, anh thậm chí còn kéo tay cô về phía mình: "Anh đang làm Vi Vi đau đấy."

Vi Vi? Thân mật đến vậy?

Trên gương mặt góc cạnh của Tần Minh Hạo chợt nổi gân xanh, anh cắn chặt răng kéo cô vào lòng, hất cằm về phía Phó Hải Thiên, cố nhếch lên một nụ cười. Có lẽ là tức giận vì bị khiêu khích hoặc là lí do gì đó mà anh cũng không rõ.

"Cô ấy là vợ tôi, không cần Phó thiếu quan tâm. Anh nên viết tự trọng một chút, làm người không thể mặt dày như vậy." Nói xong, Tần Minh Hạo liền siết chặt tay cô hơn, đau đến mức cô không chịu nổi mà phải nhăn mặt, anh kéo cô đi qua hàng tá người, rời khỏi bữa tiệc.

Mặc kệ cho tay cô bị anh siết chặt như muốn nứt ra thành từng mảnh, mặc kệ cho chân cô vẫn đau đau nhức, khó chịu, anh không quan tâm, tất cả điều không quan trọng, anh cũng cần biết, anh chỉ biết, anh đang rất tức giận.

Trận núi lửa trong lòng anh đang sắp phun trào, nhấn chìm cả màn đêm đen mà ngay cả anh cũng mơ hồ không hiểu lí do.