Tần Minh Hạo ở chỗ stylist chờ hơn một tiếng và vẫn chưa có động tĩnh gì, lúc trước anh thường vứt mấy cô gái kia ở đây rồi lái xe bỏ đi, không nào xong thì anh đến đón, anh không ngờ là trang điểm, làm tóc, chọn trang phục lại xó thể lâu lắc lâu lơ đến vậy. Anh đã chờ đến mòn mỏi, đến tâm trạng cũng bắt đầu trở nên cáu kỉnh.
Nhân viên ở đây biết anh nhưng chưa từng phải phục vụ anh nên lúc này bọn họ không biết phải xử lí thế nào. Bọn họ đành mạo muội suy đoán thán phận người ở bên trong mà nói vào câu: "Tần tổng, anh kiên nhẫn thêm một chút, khi phu nhân bước ra, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng."
Tần Minh Hạo không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi nâng cốc nước lên uống.
Đột nhiên, tấm màn được vén ra, trước mặt anh xuất hiện một cô gái xinh đẹp, thoát tục như một nàng cong chúa, mái tóc được uốn xoăn lượn sóng được, dài đến tận thắt lưng, gương mặt tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đã tôn lên được nét đẹp của cô, không những vậy, chiếc váy cô đang mặc còn khiến cô thêm tỏ sáng, đấy là một chiếc váy màu nhu lấp lánh kim tuyến, phần tay dài để che đi vết sẹo nhưng phần vai hở để lộ ra xương quai xinh đẹp, thận chí phần dưới còn được cắt xẻ táo bạo, để lộ đôi chân trắng muốt. Có lẽ stylist làm vậy là có dụng ý, họ đã che đi khuyết điểm trên cô thể cô nhưng đồng thời cũng để lộ ra những điểm sáng trên cơ thể, vừa lộng lẫy, thoát tục vừa quyến rũ khiến đàn ông không thể rời mắt mà muốn cắn một cái.
Tần Minh Hạo vừa nhìn thấy cô như bị hớp mất hồn, ly nước trên tay bị anh đặt xuống bàn, không ngừng ho sặc sụa.
Linh Vi đứng ngơ ra đó, định hỏi anh có đẹp hay không nhưng phản ứng của anh lại khiến cô không dám hỏi. Có phải là do quá xấu?
Minh Hạo bình tĩnh lại, anh lấy tay che đi gương mặt đang bị dao động nhưng lại lộ ra hai tai ửng hồng, anh cố tỏ ra lạnh nhạt: "Khó nhìn chết mất, cô ấy gầy trơ xương như vậy mà các người còn chọn cho cô ấy chiếc váy thiếu vải như này, đầu óc có vấn đề sao?"
Nghe anh nói vậy, Linh Vi liền cụp mắt, cô cố che đi sự buồn bã mà nở nụ cười: "Em cũng thấy vậy, để em vào thay bộ khác."
Linh Vi có chút cảm thấy chịu mà bước vào trong, chỉ có hai cô nhân viên đứng đằng sau mới thấy rõ được biểu cảm của anh. Bọn họ không nói gì, chỉ cười thầm ngưỡng mộ.
Sau đó, Đặng Linh Vi đã thay một bộ đầm khác kín đáo hơn, nhưng công chúa thì là công chúa, cho dù không cần hở hang vẫn tôn lên được sự xinh đẹp và hút mắt người nhìn.
Tần Minh Hạo bây giờ đã biết khống chế cảm xúc của mình, anh nhàn nhạt bảo: "Cũng tạm."
Còn hai cô nhân viên kia thì khen không ngớt lời: "Phu nhân thật xinh đẹp, cứ như công chúa bước ra từ truyện cổ tích."
Những lời tán thưởng này rất chân thành, cô rất cảm ơn bọn họ nhưng đồng thời cũng như từng vết dao cứa thẳng vào tim cô, cô thì là công chúa gì chứ, cũng chỉ là một cô gái bị ruồng rẫy, không lẽ : "Là công chúa lọ lem sao?"
Bọn họ lại nói: "Không phải đến cuối cùng công chúa lọ lem vẫn hạnh phúc cùng hoàng tử đến trọn đời sao? Công chúa lọ lem đã dùng tất cả may mắn của mình để gặp gỡ hoàng tử, để có một cuộc sống tương lai tươi đẹp, rất đáng mà."
Linh Vi không nói gì, vì cô rõ hơn ai hết, bản thân mình sẽ không có được hạnh phúc đó, mãi mãi cũng không.
...
Trong lúc đến bữa tiệc, Linh Vi ở trên xe không ngừng nhìn ra cửa kính xe ô tô để phân tán sự căng thẳng, nhưng không hiểu sao tay cô càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi lạnh.
Trong đầu không ngừng hiện ra những tình huống xấu nhất.
Cô không quen đi giày cao gót, lỡ đâu bị ngã thì sao? Lỡ như cô nói gì đó không đúng? Cô không quen ai trong lĩnh vực này cả, đến lúc đó phải nói gì? Nếu cô lỡ va vào phục vụ, làm đổ rượu có phải mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía cô mà dò xét?
Tần Minh Hạo nhìn ra sự thấp thỏm trong lòng Linh Vi nên anh đã vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô nhưng lại giả vờ nhắm mắt yên tĩnh như không quan tâm.
Linh Vi nhìn anh, cô thật sự tin vào vở kịch này rồi, nhưng cô hiển nhiên không thể tham lam thêm, không thể cầu xin cho vở kịch này thành hiện thực được.
...
Đến địa điểm của buổi tiệc, Tần Minh Hạo bước ra khỏi xe và vòng sang mở cửa ra cho Linh Vi, anh chìa tay về phía cô, cô do dự một lúc rồi nắm lấy tay anh bước ra ngoài, cô cứ vậy khoác tay anh vào trong. Nhưng rất chậm rãi, một người đàn ông cao to, chân dài như anh sao có thể đi chậm như vậy? Không lẽ anh biết cô không quen đi cao gót nên đã cố tình đi chậm lại? Không phải chứ, sao lại có chuyện đó.
Tần Minh Hạo vừa bước vào bữa tiệc thì mọi người đã nháo nhào nhìn về phía này, ánh mắt sáng rực, cả nam lẫn nữa đều há hốc mồm. Nếu ai không biết còn tưởng anh là nhân vật chính của buổi tiệc.
Bọn họ nhìn anh xong lại đưa mắt sang người phụ nữ bên cạnh anh, cẩn thận dò xét. Không có thân hình bốc lửa, không có gương mặt sắc bén, xinh đẹp khiến người ta ghen ghét, đố kị, thần thái bình thường không những vậy từ trên xuống dưới không hở một miếng da thịt, như một nàng công chúa têu kiều thời xưa. Nhưng công chúa thời xưa? Rõ là không còn phù hợp với thế kỉ hai mươi mốt nữa rồi, phụ nữ là phải quyến rũ, gợi cảm.
Tuy vậy đó là suy nghĩ của mấy cô gái phóng khoáng, thật ra cô đã thu hút rất nhiều ánh nhìn thèm khát của đàn ông, bọn họ cảm thấy cô mới lạ, trong sáng, thuần khiết, vẻ đẹp mà bọn họ chưa từng được chiêm ngưỡng, bọn họ tò mò muốn biết, sau lớp quần áo kín như bưng kia là một thân thể trắng trẻo, mỏng manh thế nào, gương mặt ngây thơ đó khi rên rỉ, sung sướng thì sẽ có bộ dạng gì.
Nhưng sự thèm khát này không đủ lớn khiến họ nhìn lâu, vì bọn họ đã truyền tai nhau và biết được đấy là phu nhân của Tần tổng.
Phu nhân Tần tổng? Vậy là một làn sóng mới lại nổi lên, bọn họ bảo cô không xứng với khí chất ngút trời của anh, làm ấm giường thì còn nghe được.
Tần Minh Hạo lướt ngang qua bọn họ, đương nhiên là nghe loáng thoáng được gì đó nhưng anh không nói gì cũng chẳng có phản ứng, thật ra trong trí óc anh, tất cả cũng chỉ là diễn kịch, anh chỉ còn diễn tròn vai của mình là được, mấy vai quần chúng kia, anh không có hứng quan tâm.
Linh Vi lúc này vẫn chưa phát giác ra điều gì, cô chỉ biết bọn họ cứ nhìn cô khiến cho đầu óc cô trống rỗng, xung quanh cũng chỉ nghe thấy tiếng ồn ào không ngớt, không suy nghĩ được gì mà bước theo bước chân anh.