Khấu Bình An

Chương 2: Thích đàn ông




Đường Thời nhận ra Lộ Hướng Đông dạo gần đây rất chăm tới tìm anh.

Người này không thích trò chuyện qua Wechat, thường sẽ nhắn một tin ngắn trước tiên, sau đó gọi điện thoại để nói mấy chuyện tào lao.

Đường Thời 30 tuổi rồi, chút tâm tư của đối phương anh liếc mắt là nhìn thấu.

Tuy không ghét bỏ gì Lộ Hướng Đông nhưng cũng thật sự chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Bác sĩ Đường không kỳ thị đồng tính nhưng thật sự là trai thẳng.

Lộ Hướng Đông cũng nhận ra, Đường Thời đang tránh y.

“Úi, sao lại thế này?” Trình Dịch lại bắt đầu ở đó trêu chọc, “Anh Lộ phiền muộn à?”

Cả đám người cứ thế noi gương, bắt đầu bu vào quấy rối, Anh Lộ thế này là con đường theo đuổi tình yêu không thuận lợi rồi.

Lộ Hướng Đông lười đáp lại bọn họ, gẩy gẩy cho tàn thuốc rơi xuống.

“Được rồi, ngừng đi, nãy giờ hút bao nhiêu rồi.” Trình Dịch chuyển từ ghế sofa phía đối diện sang ngồi bên cạnh Lộ Hướng Đông, “Làm sao? Không được thật à?”

Lộ Hướng Đông liếc qua hắn rồi lại cúi đầu hút thuốc.

Vốn tưởng y sẽ không nói gì, ai ngờ hút hết điếu thuốc, Lộ Hướng Đông lên tiếng.

Y vừa dứt lời, cả phòng im phăng phắc.

Lộ Hướng Đông bảo: “Thích thật lòng đấy.”

Lộ Hướng Đông lớn lên cùng bọn họ, không cha không mẹ, được ông nội nuôi lớn.

Ông cụ mê ngọc thạch nên Lộ Hướng Đông năm tròn 15 đã được đưa đi theo sư phụ học nghề. Tuy hiện giờ mở tiệm đồ cổ nhưng thứ y được đào tạo bài bản từ nhỏ là chạm ngọc khắc đá, tay nghề đạt chuẩn.

Tới năm 25 tuổi Lộ Hướng Đông mới trở lại, làm lễ tiễn sư phụ y về nơi chín suối. Cũng chẳng được mấy năm, ông nội cũng đi xa.

Trước lúc ông cụ ra đi có để lại một tiệm đầy ngọc thạch chưa khắc xong. Lộ Hướng Đông đóng cửa nơi ấy rồi quay qua mở một tiệm đồ cổ, về sau cũng không chạm khắc nữa.

Người khác thì bảo do vốn không thích, bị ông cụ bắt nhưng thực ra mấy anh em chơi thân đều biết, lòng dạ y là yếu đuối nhất.

Là vì sợ thấy cảnh xót lòng, cũng mới 25, y giờ chẳng còn lấy một người thân thích, khổ sở biết bao.

Cả đám lúc đó bèn thu xếp giới thiệu đối tượng cho Lộ Hướng Đông, có người bầu bạn ít ra sẽ bớt nỗi cô đơn.

Nhưng y không chịu. Y ban đầu kêu còn trẻ không vội, sau lại bảo chưa gặp được ai thích hợp.

Cả đám thì lần lượt kết hôn, sinh con. Tất cả đều lo lắng thay y.

Đã già đầu thế này rồi mà chưa từng có đối tượng, nói ra chắc chẳng ai tin.

Lộ Hướng Đông không chịu nổi bọn họ thúc giục, đành nói ra sự thật.

Thích đàn ông.

Lúc này đám anh em lại càng lo âu, như này còn không bằng sống độc thân cả đời.

Lộ Hướng Đông gặp chuyện cũng không hay kể họ nghe, một câu “thích thật lòng” hôm nay làm đám anh em nghe mà xót.

Sau khi biết y thích đàn ông, đám anh em đều hận không thể rèn sắt thành thép, có người còn chỉ tay mắng nhưng tới cuối vẫn là không nỡ vùi dập nỗi lòng này của y.

(Không thể rèn sắt thành thép: có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.)

Hơn nữa Lộ Hướng Đông từ nhỏ đã cứng đầu, y đã xác định rồi thì tám trâu cũng không kéo nổi.

Về sau cũng có người giới thiệu cho mấy đối tượng nhưng y nói sao ấy hả? Kêu đừng có cái gì cũng đưa tới trước mặt y.

“Không phải người đó thì không được sao?” Chẳng ai nói năng gì nửa ngày trời, Trình Dịch dập thuốc rồi hỏi một câu.

Nụ cười trên môi Lộ Hướng Đông có chút méo mó, “Tôi nghĩ vậy.”

Tuy nói Lộ Hướng Đông buôn bán lăn lộn nhiều nhưng thật ra khá ngây thơ, vốn không biết cách theo đuổi người khác, huống chi người ta còn chẳng có ý gì với y.

“Lão Lộ, người đó làm nghề gì?” Có người hỏi vậy.

Nhắc tới Đường Thời, Lộ Hướng Đông có chút không khống chế nổi cảm xúc, khóe miệng hơi cong lên, “Bác sĩ tâm lý.”

“Giỏi lắm, giỏi lắm. Miệng sắp kéo tới mang tai rồi kìa.” Trình Dịch thật lòng suy nghĩ cho y, bắt đầu giúp bày chiêu, “Cậu ta là người thế nào? Không… Khụ, không thích đàn ông hả?”

Khóe miệng Lộ Hướng Đông lại cụp xuống, không nói gì nữa.

Y không nói gì tức là Trình Dịch đoán trúng rồi, cả đám lại chẳng biết nên sao.

Nếu không thích Lộ Hướng Đông thì còn có thể nghĩ cách. Đây người ta không thích đàn ông thì đúng chịu rồi.

“Thật sự không còn cách nào sao?” Trình Dịch so ra còn chưa chịu từ bỏ hơn y.

“Có.” Lộ Hướng Đông đáp.

“Nói thử nghe nào.” Cả đám bắt đầu chúi đầu về phía trước.

“Sống chết theo đuổi.”

“……”

Cái tên Lộ Hướng Đông này đúng là, lời nói không dọa người thì không chịu nổi.

Chẳng qua nào ai ngờ được, vị bác sĩ Đường ấy về sau thật sự bị y sống chết theo đuổi được.