Khấu Bình An

Chương 1: Lão Lộ rung động rồi




“Trên khía cạnh y học, anh không có vấn đề gì cả.”

Đường Thời khép bệnh án lại, ngẩng lên nhìn người trước mặt rồi đưa tay làm tư thế mời.

“Nhưng sao tôi cứ không được gặp cậu là lại thấy thấp thỏm, hở? Bác sĩ?”

“Điều đấy cho thấy thứ anh hỏng là đầu óc.” Đường Thời đứng dậy chỉnh lại áo blouse trắng, đi ra mở cửa, “Hết giờ rồi, mời anh.”

Lộ Hướng Đông mỉm cười, khẽ lắc đầu, “Bác sĩ Đường vô tình quá.”

Lộ Hướng Đông biết tới Đường Thời vào nửa năm trước.

Lúc đó y đang bàn bạc chuyện làm ăn cùng bạn, liên quan đến vật liệu gỗ Hồng Mộc thượng hạng. Lộ Hướng Đông làm nghề buôn bán đồ cổ, nhiều năm vậy cũng đã được thấy khá nhiều, ai tính mua bán gì đều sẽ gọi y, cứ gọi là chuẩn không cần chỉnh.

Bọn họ đã được xem vật liệu từ trước đó. Không rõ đối phương kiếm đâu ra vật liệu xưa từ nhà bị dỡ như này nhưng vẫn xứng với hai chữ “thượng hạng”.

Lộ Hướng Đông vốn không thích mấy cửa hàng rượu kiểu này. Thấy giá cả cũng đã thương thảo được tương đối, y bèn đứng dậy ra ngoài cho thoáng khí, vừa châm thuốc, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Thời.

Lúc đó Đường Thời đang đứng trước cửa phòng VIP nói chuyện, mày hơi cau lại, như có chút mất kiên nhẫn.

Đứng trước mặt Đường Thời là một tên già hói tóc đang nghển cổ ngước đầu nói chuyện với anh, vừa nói vừa khua chân múa tay.

Lộ Hướng Đông không hiểu sao lại thấy có phần không thoải mái.

Ánh mắt lão già kia khi nhìn Đường Thời có chút trắng trợn.

Chẳng biết có phải uống nhiều rượu quá nên đầu óc không được tỉnh táo không mà Lộ Hướng Đông đi về phía Đường Thời chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp.” Vừa dứt lời, Lộ Hướng Đông đã muốn tự cắt lưỡi mình, thầm nghĩ y cũng thật quê mùa.

Đường Thời sững người một lúc, nhưng người đối diện vẫn cứ ra tín hiệu bằng mắt với anh nên anh cũng rất nhanh đã phản ứng lại, “Đúng là lâu lắm mới gặp.”

“Giám đốc Vương, mời ngài vào trước vậy.” Đường Thời nghiêng người đẩy cửa phòng VIP rồi đưa tay mời, “Tôi gặp người quen.”

Lộ Hướng Đông thoáng thấy trước lúc Giám đốc Vương hói đầu kia đi vào có giơ tay lên không biết tính làm gì nhưng bị Đường Thời né tránh.

“Cảm ơn.” Đường Thời đóng cửa lại, mỉm cười với Lộ Hướng Đông.

Lộ Hướng Đông mượn động tác dập thuốc để lặng lẽ quan sát một chút. Lại gần mới thấy người này đúng là rất dễ nhìn, hèn chi cái ông Vương kia lại không nỡ rời đi như vậy.

Đường Thời cao ráo, dáng người cũng cân đối, nhìn qua là thấy chăm chỉ luyện tập. Có lẽ do bữa tiệc hôm nay khá nghiêm túc nên tóc anh được vuốt ngược chỉn chu, để lộ phần trán đầy đặn. Một chiếc kính gọng vàng mảnh đeo trên sống mũi cao, tạo cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.

“Cảm ơn thế nào?” Lộ Hướng Đông nhất thời nóng đầu, buột miệng hỏi.

Nhưng lời đã ra rồi, ông chủ Lộ tuyệt đối không lý nào lại thu về, chỉ đành mặt dày diễn tiếp, “Không phải muốn cảm ơn tôi sao?”

“Mời anh ăn cơm?” Đường Thời có lẽ cũng rất kinh ngạc. Lúc nãy anh bị giám đốc Vương chặn cửa cũng không để lộ mấy cảm xúc, giờ thì lại rõ ràng hơi đơ.

Lộ Hướng Đông thấy anh khá đáng yêu.

“Cũng được.” Ông chủ Lộ gật đầu, miệng cười đã muốn méo, “Lưu số điện thoại nhỉ?”

Đường Thời cũng không thể ngờ mình lại cứ cho số điện thoại như thế, cũng không ngỡ sẽ thật sự mời người ta đi ăn.

Hôm đấy anh vừa từ Trung tâm tư vấn bước ra thì nhận được điện thoại của Lộ Hướng Đông.

Lộ Hướng Đông bảo vừa đúng lúc y ở gần Trung tâm tư vấn, hỏi anh có muốn cùng ăn bữa cơm không. Đường Thời thấy chiều không có hẹn, bèn cho địa chỉ rồi lái xe qua.

Hai người hẹn ở một tiệm ăn Quảng Đông. Lúc Đường Thời tới nơi, người kia đã đợi ở đó.

“Để anh chờ lâu rồi.” Sau khi Đường Thời đi vào thì lộn áo khoác từ trong ra ngoài, treo lên mắc áo ở cửa.

“Không đâu, tôi mới tới mà.” Lộ Hướng Đông thấy anh tới thì đứng dậy chào hỏi, “Bác sĩ Đường đi gì tới vậy?”

“Tôi lái xe,” Đường Thời đi tới bên bàn rồi ngồi xuống, có chút áy náy cười, “Ông chủ Lộ có quen ăn đồ Quảng không? Khu quanh đây đúng là không biết có món gì để giới thiệu cả.”

“Rất thích. Tôi tới nhà hàng này hai lần rồi, thực sự rất ngon.”

Hôm nay Lộ Hướng Đông mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo len cao cổ cùng màu, không biết vì lý do gì mà trước khi ra ngoài tóc tai được chải vuốt.

Sau khi bác sĩ Đường đi vào, y bèn giả vờ vô tính ngắm nghía mấy lượt. Hôm nay Đường Thời không đeo kính, áo lông dáng dài màu đen đã được cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc áo trong màu xanh nhạt.

Lộ Hướng Đông thấy mình rất xứng với Đường Thời.

Bữa cơm này trôi qua vui vẻ. Ông chủ Lộ tung hoành thương trường bao nhiêu năm, giỏi nhất mấy lời đường mật, còn không khiến người ta chán ghét.

Người khác nói thì thấy giả dối, ton hót, y nói lại khiến người ta cảm thấy quá đỗi chân thành.

Tính cách có phần lạnh lùng lịch sự như bác sĩ Đường cũng bị y chọc cười mấy lần.

“Hôm đó sau khi đi vào không có chuyện gì chứ?” Ông chủ Lộ nói năng có chừng mực, không hỏi thẳng chuyện hôm đó, sợ rằng người đối diện không muốn nói.

“Không sao, cảm ơn Lộ Tổng.” Đường Thời cũng hiểu rõ, không muốn nói chi tiết.

“Bác sĩ Đường gọi tôi là Hướng Đông là được rồi,” Lộ Hướng Đông rót trà đưa cho Đường Thời, “Nếu không thoải mái thì gọi tôi một tiếng anh Lộ.”

“Anh Lộ?” Đường Thời nhướn mày, nét mặt mang chút khiến ngụ ý sâu xa.

“Nhẽ nào không phải anh Lộ,” Lộ Hướng Đông vừa hơi đắc ý lại có chút bất đắc dĩ cười bảo, “Năm nay 32 rồi.”

“Vậy đúng phải gọi một tiếng anh, có điều cũng không chênh lắm, anh Lộ hơn tôi hai tuổi.”

“Nhìn bác sĩ Đường mà không nhận ra, như mới tốt nghiệp vậy.” Lộ Hướng Đông có phần bất ngờ.

Y nói vậy cũng không phải chỉ để khách sáo. Đường Thời tuy đã 30 nhưng nhìn thế nào cũng giống sinh viên mới ra trường. Người khác mặc sơ-mi ít nhiều gì cũng có cảm giác trưởng thành, bác sĩ Đường mặc lại chỉ thấy rất sạch sẽ.

Vẻ ngoài trẻ trung phối cùng phong thái chín chắn, ở trên người người này không hề có một chút mâu thuẫn nào.

Hôm đó ăn cơm xong hai người họ cũng không ở lại lâu. Lộ Hướng Đông tuy cũng phần nào muốn nhưng thật sự rất bận rộn, ăn xong hàn huyên một lúc là phải về tiệm.

Ông chủ Lộ dạo này là lạ, đám bạn xấu đều nhận ra cả.

“Lão Lộ gần đây làm sao thế?” Trình Dịch bỏ điếu thuốc vào miệng, “Có chuyện gì à?”

“Nói nghe coi, chuyện gì đấy.” Cả đám bắt đầu dụ dỗ.

“Sẽ nói mấy ông nghe, đừng có mà chộn rộn, chưa đâu vào đâu cả.” Lộ Hướng Đông đẩy gạt tàn ra trước mặt Trình Dịch, ngoắc tay chỉ chỉ.

“Chưa đâu vào đâu mà ông chăm chỉ chạy tới đường Ánh Huy như vậy.” Trình Dịch hắng giọng, hơi ngả nửa người về trước rồi dụi đầu thuốc.

Đường Thời mở một Trung tâm tư vấn tâm lý ở đường Ánh Huy. Mấy người họ tuy không biết tình hình cụ thể ra làm sao nhưng cũng đoán chừng được tám chín phần.

Lão Lộ nhà bọn họ rung động rồi.



Note: Mở hố mới, truyện ngắn nên mỗi ngày 1 chương đều là xong. Cái số lại tiếp tục vạ vật với anh giai đầu ba hay hút thuốc:)))