Khát Tình

Chương 23: Tình yêu , nó là gì?




Sáng hôm sau, khi Tề Vãn mở mắt ra, Lý Vỹ Quân đã rời đi, cô không biết khi nào mình mới được ra khỏi nhà.

Sau khi vươn vai, Tề Vãn đứng dậy ra khỏi giường. Rõ ràng, cơn sốt đã dịu đi, chỉ là trong người còn hơi mệt một chút. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, mặc quần áo chỉnh tề và trang điểm nhẹ nhàng để gương mặt bớt nhợt nhạt.

Đêm qua, dường như có điều gì đó đã xảy ra, cô hy vọng đó không phải là giấc mơ.

Đi giày cao gót, cầm túi xách lên rồi cô đi làm như thường lệ. Tất nhiên, Lưu Ninh đang đợi cô ở tầng dưới giống mọi ngày.

Mọi thứ vẫn như cũ, đó là những gì mà cô muốn.

Khi đến công ty, mọi người vẫn tôn trọng cô. Dù sao, cô cũng là người mà anh Lý thích. Trên bàn làm việc của cô còn có một bó hoa lớn. Hôm nay là một đóa hồng đỏ.

Không lâu sau khi ngồi xuống, Lý Tử Lục tiến về phía cô. Theo sau anh là Lộc Mẫn Lâm và Thục Thần , mọi người đã gặp nhau tại bữa tiệc tối hôm đó.

“Chào buổi sáng!” Lý Tử Lục bước thẳng đến bàn làm việc của cô với một nụ cười dịu dàng.

“Chào buổi sáng, anh Lý!” Tề Vãn lịch sự đáp lại: “Tôi phải giữ thể diện cho anh trước mặt người khác, phải không?”

“Thế nào rồi? Mọi thứ ở nhà vẫn ổn chứ?” Lý Tử Lục cúi xuống hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của hai người phụ nữ phía sau và đám người trong văn phòng.

Tề Vãn cau mày bất lực. Người đàn ông này nhất quyết làm cho mối quan hệ mập mờ này trở nên rõ ràng trước mặt người khác. Cho dù cô có cố giải thích đến mấy thì cũng chẳng có ai tin.

“Anh Lý, cảm ơn sự quan tâm của anh. Mọi chuyện đều ổn.” Cô không thể làm gì được chỉ có thể giả vờ bình tĩnh. Tề Vãn nhắc nhở bản thân về ánh mắt của hai người phụ nữ phía sau lưng Lý Tử Lục, họ đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, một người tức giận còn người kia thì vô tình.

“Vậy thì tốt.” Lý Tử Lục nói xong đứng dậy, bước thẳng về phòng làm việc, Lộc Mẫn Lâm và Thục Thần phía sau cũng đi theo anh. Tuy nhiên, trước khi bước vào cửa, Lục Mẫn Lâm đã nhìn chằm chằm vào cô.

Ôi trời! Tề Vãn thầm thở dài trong lòng. Cô đã sống tự do và yên bình được hai năm. Đâu phải là nhiều?

Cả buổi sáng, Lý Tử Lục, Lộc Mẫn Lâm và Thục Thần không ra ngoài, có vẻ như họ đang bàn bạc chuyện quan trọng gì đó. Sau bữa trưa, có một vài người đến phòng họp, cuộc họp kéo dài tới lúc gần tan sở.

Sau giờ làm việc, Tề Vãn rời công ty một mình cũng như mọi khi cô đi bộ về nhà. Đang lúc bước đi trên vỉa hè, một chiếc ô tô màu xanh đậm xuất hiện bên cạnh cô.

“Cô Tề.” Chiếc xe dừng lại bên cạnh, một người phụ nữ bước xuống.

Tề Vãn sững sờ dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ.

“Không biết cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cô nhận ra Thục Thần trong nháy mắt. Không cần phải băn khoăn cô lập tức hỏi trực tiếp ý định của đối phương.

“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” Thục Thần lịch sự đáp, như thể đang cười nhạo đối phương.

“Nói chuyện?” Ngày nay, phụ nữ thích kiếm cớ để gây sự chú ý của đàn ông theo cách này à? Tề Vãn mỉm cười nói, “Tôi nghĩ không có bất kỳ công việc nào liên quan tới tôi và cô Thục cả?” Cô không muốn khiêu khích một người phụ nữ khác, Lộc Mẫn Lâm đã quá mệt mỏi rồi. Nếu cô có thể tránh, thì tốt nhất là nên tránh. Cô không muốn tranh cãi mất thời gian, lại phiền phức.

“Ồ? Thật sao?” Thục Thần cười mỉa, “Tôi xin lỗi, tôi nghĩ cô Tề đã hiểu lầm. Những gì tôi đang nói là về Vỹ Quân.”

Nghe điều này, Tề Vãn sững sờ một lúc. Người phụ nữ đang nhìn thẳng vào cô bằng cặp mắt rất sắc sảo, cô cũng lặng lẽ nhìn người phụ nữ: “Rất tiếc, tôi không quan tâm.” Cô cần biết gì về Lý Vỹ Quân chứ? Họ chỉ là những người giường không có tình cảm, chỉ trao đổi những gì họ cần từ nhau.

“Vào tám giờ tối nay, tại nhà hàng Pháp nơi mà lần gần đây nhất cô đã ăn tối cùng Vỹ Quân.” Thục Thần nói, rồi bước lên xe rời đi.

Tề Vãn nhìn chiếc xe biến mất, tiếp tục đi về nhà, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.

Sau khi trở về, tâm trí cô luôn nghĩ đến người phụ nữ tên Thục Thần kia còn có nụ cười đầy tự tin của cô ấy, khiến cô nhớ đến Lý Vỹ Quân. Khuôn mặt anh thường nở một nụ cười như vậy, nhưng nụ cười của anh thật tàn khốc và nguy hiểm.

Đi? Hay thôi không cần phải để ý đến chuyện đó nữa?

Tề Vãn do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định đi.

Cô không biết điều gì đã thúc đẩy cô đưa ra quyết định như vậy, có lẽ không có lý do gì cả?

Tám giờ, Tề Vãn đến nhà hàng Pháp. Cô mặc một chiếc áo dây hở lưng màu đen đơn giản, với một chiếc quần jean. Mái tóc dài trên vai rũ xuống một cách tự nhiên, bao phủ một nửa phần lưng trắng. Mái tóc đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết đẹp như pha lê trên lưng, đầy gợi cảm và quyến rũ.

Ở cửa, cô thấy Thục Thần đang ngồi một mình trong một góc hút thuốc. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, tóc ngắn, đôi mắt phượng, đôi môi đỏ mọng, thêm một chút cô độc giữa hàng không gian náo nhiệt.

“Mời ngồi.” Thục Thần nhìn Tề Vãn, người đang bước đến bàn của cô chào hỏi một cách rất nhẹ nhàng.

Lúc này, người phục vụ trong nhà hàng cũng làm theo.

“Cà phê, cảm ơn.” Thục Thần nói với anh ta, sau đó liếc nhìn Tề Vãn.

“Nước trái cây, cảm ơn.”

Người phục vụ tiếp quản thực đơn rồi

rời đi.

“Tôi không mong cô thực sự thích nước trái cây ở đây? Thục Thần nhìn cô mỉm nụ cười, “Đây là nhà hàng yêu thích của Vỹ Quân. Lần trước, cô đã ăn ở bàn đó, phải không?” Cô ấy chỉ vào chiếc bàn đối diện nói với giọng điệu ghen tị.

“Tôi không nhớ chuyện đó.” Tề Vãn không cười, giọng điệu của cô có phần cứng ngắc.

Là một người bạn cùng giường, cô không nên xuất hiện ở đây. Nhưng bây giờ cô đã ở đây, cũng đừng lãng phí thời gian.

“Được rồi, tôi sẽ nói luôn.”

Lúc này, cà phê và nước trái cây được mang lên, người phục vụ lịch sự đặt nó trước mặt họ, không khí có chút trang trọng.

Thục Thần nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống và nói: “Rời xa Vỹ Quân đi.”

Tề Vãn lạnh lùng lắng nghe, cầm ly nước trái cây lên rồi nhấp một ngụm: “Đó là vấn đề cô muốn nói à?”

“Đúng, đó là những gì tôi muốn nói với cô.” Thục Thần ngước mắt lên nhìn Tề Vãn: “Tôi đã điều tra, cô không phải là một người phụ nữ tốt.”

Với một nụ cười tỏa nắng, body quyến rũ, khóe miệng của Tề Vãn cong lên.

Nhìn thấy phản ứng của Tề Vãn, Thục Thần hơi tức giận: “Nếu cô muốn tiền, cứ đưa ra con số mà cô mong muốn.”

Tề Vãn nhướng mày, nhìn Thục Thần, lạnh lùng cong môi.

“Cô...” Rõ ràng, vẻ mặt của cô làm Thục Thần khó chịu. “Tôi không biết cô dùng bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc Vỹ Quân và Tử Lục. Nhưngtôi tin rằng không có vấn đề gì không thể giải quyết bằng tiền. Nếu cô đưa ra một con số cụ thể, tôi sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”

Vâng, Lý Vỹ Quân là bạn cùng giường của cô, điều mà cô thừa nhận, nhưng cô đã không yêu cầu anh ấy bất cứ thứ gì. Nhưng vấn đề của Lý Tử Lục dường như không thuộc về cô. Đêm đó là một tai nạn. Bên cạnh đó, chính cô là người bị hại. Tại sao cô lại phải gánh tội danh mê hoặc cả hai?

Vẫn không trả lời. Tề Vãn hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi đó, bởi vì những gì cô muốn không phải là tiền.

“Cái gì? Cô có yêu họ không? Cô có đang thật sự yêu Vỹ Quân hay Tử Lục không? ” Giọng điệu của Thục Trần rõ ràng trở nên cáu gắt hơn, còn chứa sự châm biếm.

Tình yêu? Nó là gì? Từ này đã bị Tề Vãn lãng quên bốn năm trước. Cô chỉ yêu bản thân mình.

“Ồ, tôi đã hiểu vấn đề. Tôi thấy chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.” Tề Vãn thờ ơ nói. Không phải chỉ để cô rời bỏ Lý Vỹ Quân sao?

“Chờ một chút.” Khi Tề Vãn chuẩn bị đứng dậy, Thục Thần đã ngăn cô lại.

“Anh ấy đã yêu cô.” Thục Thần nhẹ nhàng nói, châm một điếu thuốc.

Tề Vãn, người sắp rời đi, đột nhiên khựng lại, một lần nữa ngồi vào vị trí cũ.

“Cô có biết về Giang Hiểu Ý không?” Thụ Thần nhả một làn khói, đôi mắt hơi cô đơn, nhả một vòng khói thuốc rồi nói: “Năm đó, Vỹ Quân hôn mê ba tháng.”

Tề Vãn đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nặng nề, trái tim cô bị co lại.

“Rời bỏ anh ta đi.” Tôi không muốn thấy họ bị tổn thương bởi cùng một người phụ nữ một lần nữa.” Thục Thần thở dài, nhìn Tề Vãn trước mặt.

“Cô có yêu anh ấy không?” Cuối cùng, Tề Vãn cố gắng nói ra ba từ mà cô trôn sâu tận đáy lòng.

Một nụ cười bất lực xuất hiện trên khuôn mặt của Thục Thần. Cô nhả một làn khói: “Đúng, tôi đã yêu anh ấy mười năm rồi.”

Mười năm? Trong đôi mắt của mình, Tề Vãn không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy nữa.

Ngược lại, cô lại là một người phụ nữ không biết yêu. Cũng có thể nói rằng cô không tin vào tình yêu, người phụ nữ trước mặt cô đã yêu anh ấy mười năm.

Tề Vãn chậm rãi đứng dậy, cầm túi lên, nhẹ nhàng nhìn Thục Thần đang hút thuốc. Không nói gì thêm nữa, cô quay người bỏ đi.

Rời khỏi nhà hàng Pháp, đi bộ một mình trên phố.