Đó thực sự là anh ta, Quan Thiệu Minh.
Tề Vãn nằm xuống.
Sau một giấc mộng dài, cô mở mắt ra và sững sờ.
Có lẽ số phận đã định sẵn để cô gặp lại anh ta? Lần tra tấn cuối cùng chưa đủ cho cô sao?
Hôm nay cô không đi làm. Cô trực tiếp gọi cho Lý Tử Lục, nói rằng cô có chuyện muốn xin nghỉ một ngày ở nhà. Tất nhiên, Lý Tử Lục không từ chối.
Cô cũng tự hỏi liệu một ngày có đủ cho cô không? Đủ cho những ký ức đang trỗi dậy trong cô dần lắng lại. Không ai biết rằng cha cô đã mất cách đây ba năm. Mẹ cô đã bỏ trốn cùng đàn ông khi cô mười tám tuổi. Lúc ấy cô ra sao? Lúc ấy cô thế nào? Không ai biết cũng chẳng ai quan tâm.
Những ký ức giày vò cô cả đêm, lúc tỉnh dậy cả người cô mệt mỏi và uể oải. Cô sờ tay lên trán, nhiệt độ nóng bừng bừng khiến cô thở dài, cô bị sốt rồi. Cô đang nằm trên giường, đắp chăn bông đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt. Tất nhiên, cô không có ý nói dối Lý Tử Lục. Nếu anh biết rằng cô bị ốm, chắc chắn anh sẽ làm những điều khiến cô khó chịu hơn. Cô nói dối chỉ vì lợi ích của chính mình mà thỉnh thoảng lợi dụng tình cảm của người khác không phải là điều xấu.
Tề Vãn lấy nhiệt kế ra. Những “hình vẽ bắt mắt” được hiển thị trên nhiệt kế điện tử. Cô chớp mắt bất lực, ném nhiệt kế sang một bên, kéo chăn bông lên và quyết định trùm đầu đi ngủ.
Tề Vãn chỉ cảm thấy lúc này toàn thân rất nóng, yếu ớt, đầu óc có chút quay cuồng, cổ họng khô khốc, khát nước và đau rát.
Nếu không có âm thanh đột ngột của điện thoại di động, có thể cô đã ngất xỉu.
Kéo chăn xuống, một tay cô thò ra khỏi chăn lần tìm điện thoại theo hướng chuông reo.
“Alo...” Cô khàn giọng hỏi.
“Vãn Vãn, tại sao cô chưa xuống?” Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của Lưu Ninh.
“Ồ, hôm nay tôi đã xin nghỉ phép.” Cô bị ốm nên giọng nói của cô yếu ớt như một con muỗi.
“Tút… tút...” Bỗng nhiên đầu dây bên kia báo bận.
Tề Vãn nhìn màn hình điện thoại, nhắm mắt lại rồi chẹp miệng nhẹ cười. Ném điện thoại sang một bên, kéo chăn bông lên và tiếp tục ngủ.
“Ding Dong… Ding Dong… Ding Dong...” Một lúc sau, chuông cửa reo.
Chiếc chăn thêm lần nữa bị kéo ra, Tề Vãn khó chịu thở dài, loạng choạng bước ra khỏi giường. Vừa rời khỏi chăn, cô liền bị rùng mình, run rẩy bước từng bước ra phòng khách, chậm chạp ra cửa.
“Ai… à...” Cô thì thầm hỏi khi bật chốt cửa.
“Cô bị sao vậy?” Lưu Ninh thấy cửa mở ra lập tức lo lắng hỏi.
“Ồ... là anh...” Tề Vãn nhìn Lưu Ninh rồi cười yếu ớt.
“Vãn Vãn, cô bị sao vậy? Mặt cô đỏ quá? Cô bị sốt sao?” Lưu Ninh hỏi, bàn tay to đưa ra áp vào trán Tề Vãn.
Tề Vãn nửa nheo mắt nhìn Lưu Ninh trước mặt. Đột nhiên, mắt cô tối sầm lại. Cô chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình được nhấc lên không trung, sau đó hoàn toàn không còn ý thức.
Khi tỉnh dậy, cô ngửi thấy mùi chất khử trùng xộc vào trong mũi. Tề Vãn cau mày cố gắng nhấc mí mắt nặng nề của mình.
“Cô đã tỉnh rồi? Có khát không? Uống chút nước nhé?” Giọng Lưu Ninh rất trầm, lúc này anh ấy đang ngồi cạnh giường bệnh.
“Đây... làm sao tôi lại ở đây?” Tề Vãn dần hồi phục ý thức. Cô nhìn cái chai nước treo trên đầu giường rồi nghi ngờ hỏi Lưu Ninh.
“Đồ ngốc, cô đã sốt đến 39 độ năm, vậy mà cô vẫn cứ định ở nhà.” Lưu Ninh có chút tức giận. Anh cầm chiếc cốc đầy nước ấm đưa cho Tề Vãn.
“Vừa rồi tôi... ngất xỉu à?” Tề Vãn nâng cơ thể lên, nhận lấy cốc của Lưu Ninh rồi uống một ngụm.
“Chứ gì nữa? Đã hai giờ rồi đấy. Đồ ngốc, cô khiến tôi sợ ch ết khiếp.” Lưu Ninh nói, trông anh ấy có vẻ không vui, lo lắng nhiều hơn là tức giận.
“Hehe... cũng không nghiêm trọng lắm mà.” Tề Vãn nhìn Lưu Ninh. Đột nhiên, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên cười.
“Cô vẫn còn cười được à?” Lưu Ninh càng tức giận, hai đầu lông mày cau mày hơn.
“Tôi đói.” Tề Vãn nói thẳng.
“Cô...” Lưu Ninh giận dữ nhìn cô, sau đó đưa tay lên trán cô: “Cơn sốt đã giảm. Chúng ta sẽ trở về sau khi chai đang treo này nhỏ giọt hết nhé?” Lưu Ninh an ủi cô như một đứa trẻ.
Tề Vãn chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn vào cái chai còn hơn một nửa số thuốc sau đó nói một cách bất lực: “Thôi đành vậy.”
Đến trưa được ra khỏi viện. Lưu Ninh đưa Tề Vãn về nhà và bắt đầu bận rộn ở nhà cô. Không lâu sau, anh ấy mang một bát màu trắng từ bếp vào phòng. Trong ấy có cháo và một món ăn phụ nhỏ, đặt chúng lên mặt tủ cạnh giường Tề Vãn.
“Có còn khó chịu không?” Lưu Ninh hỏi khi đặt cháo và các món ăn kèm lên tủ cạnh giường.
“Không sao nữa rồi.” Tề Vãn định đứng dậy khỏi giường. Ngay khi chuẩn bị ra khỏi giường, cô đã bị Lưu Ninh chặn lại.
“Sao thế?” Tề Vãn nhìn Lưu Ninh mà không hiểu.
“Nằm xuống đi.” Giọng điệu của Lưu Ninh giống như ra lệnh.
“Tôi không bị tàn tật.”
“Không, nằm xuống.”
Lưu Ninh rất kiên trì. Tề Vãn đành bất lực trong việc tranh luận với anh ấy vào lúc này, cho nên cô ngoan ngoãn dựa vào giường.
Thấy Tề Vãn cuối cùng cũng ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, Lưu Ninh mỉm cười, cầm bát cháo trên tủ lên, cẩn thận cầm một thìa nhỏ rồi đưa lên miệng Tề Vãn.
“Anh đang làm gì vậy?” Tề Vãn nhìn chằm chằm vào Lưu Ninh.
“Bón cho cô ăn.”
“Tôi không bị tàn tật.”
“Cô là một bệnh nhân.”
“Nhưng tôi đâu có bị đau tay.”
“Tôi muốn bón cho cô ăn.”
“Tôi có tay mà.”
Chỉ có một thìa cháo trắng này mà cả hai giằng co mãi không xong.
“Vãn, đừng cố chấp nữa. Tôi chỉ muốn chăm sóc cô.” Lưu Ninh dịu dàng nói.
Tề Vãn không nói gì và phớt lờ anh ấy.
“Vãn Vãn, nếu cô không ăn nó, nó sẽ bị lạnh!”
Cô vẫn phớt lờ anh ấy.
“Lát tôi sẽ ăn.”
“Ah...” Lưu Ninh không chịu.
Cô vẫn mở miệng, nhưng chỉ vì cô không muốn làm dạ dày của mình bị đói.
“Cô bé ngoan...” Lúc này, Lưu Ninh mỉm cười hạnh phúc như vừa dỗ dành được một đứa trẻ.
Tề Vãn nhìn anh ấy và không thể không để anh ấy đưa cháo vào miệng cô từng miếng một. Trên thực tế, thật tốt khi có một người đối xử như vậy với cô?
Ăn cháo xong, Lưu Ninh bảo cô ngủ một lát, sau đó vào bếp thu dọn đồ đạc. Khi Tề Vãn mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã nhuốm màu hoàng hôn phản chiếu bên ngoài cửa sổ. Cô chớp mắt, vặn người liền thấy Lưu Ninh đang ngủ bên cạnh mép giường ngủ.
Tề Vãn nheo mắt lại, đột nhiên thấy trong lòng có chút hạnh phúc. Cô đã ở một mình quá lâu? Nên khi tỉnh dậy thấy có người ở cạnh chăm sóc mình khiến cô cảm thấy hạnh phúc? Cô tự hỏi lòng mình. Nhìn Lưu Ninh đang ngủ, nhẹ nhàng cau mày.
Khuôn mặt của anh ấy rất đẹp, da màu lúa mì, mũi rất thẳng và râu đã được cạo sạch, trên tai trái vẫn còn đeo một chiếc khuyên nhỏ xinh. Trông bụi bặm và lười biếng, nhưng thực tế anh ấy là một người rất có kỷ luật.
Nhìn vào đó, Tề Vãn dường như nghĩ ra điều gì. Cơ thể cô đột nhiên run rẩy. Lúc này, Lưu Ninh tỉnh dậy.
“Xin lỗi vì đã đánh thức anh dậy?”
“Không...” Lưu Ninh vươn bàn tay to lớn của mình ra đặt lên trán cô: “Cơn sốt đã giảm bớt rồi.”
“Cảm ơn anh...”
“Không có gì...”
“Tôi đã bắt anh không đi làm cả ngày...”
“Trời ạ... không sao đâu.”
Tề Vãn trầm ngâm nhìn Lưu Ninh, luôn cảm thấy như cô và anh ấy đã biết nhau từ trước.