Khanh Bắc cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn nàng.
Dường như trong mấy ngày biến mất, hơi thở trên người thiếu nữ càng thêm thâm trầm, và lúc này, giống như nàng đang cho hắn một bài học cực kỳ tàn khốc, khiến hắn trưởng thành hơn.
"Tỷ tỷ......" Ánh mắt hắn có chút ngây thơ xa lạ.
"Tiểu Bắc, ngươi nên trưởng thành." Khanh Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của hắn. Mặc dù nàng không đành lòng, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng nói, "Năm đó ta bằng tuổi ngươi, ta đã một mình tiếp nhận chức vụ gia chủ, cho dù có rất nhiều người không phục tiểu nha đầu như ta, nhưng ta cường đại hơn bọn họ, vì thế bọn họ sợ ta, không dám có câu oán hận."
Thiếu niên có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên nghe thấy nàng nói về chuyện trước kia của mình.
"Trước kia, tỷ trông thế nào?" Khanh Bắc đột nhiên vô cùng tò mò.
Nghe thấy vậy, Khanh Vũ chỉ mỉm cười, "Trước kia, ta......" Nàng hơi dừng lại một chút, dường như nghĩ tới khoảng thời gian xa xăm, "Ta là một cái xác không hồn, lạnh nhạt vô tình, chỉ biết tu luyện. Lúc ấy trong lòng ta chỉ có một ý niệm, đó chính là trở nên cường đại."
"Tỷ không có thân nhân sao?"
"Thân nhân? Có." Khanh Vũ rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch, "Chẳng qua quyền thế ở trước mặt, tình thân không là gì cả. Những ví dụ xưa nay người thân giết hại lẫn nhau cũng không ít."
Mặc dù lúc này nàng có thể nhẹ nhàng nói về chuyện đó, nhưng thời điểm xảy ra ở trên người nàng, nàng lại không thể nào tiếp nhận.
Vì thế kiếp trước, nàng đã lựa chọn cái chết.
Ít nhất nàng có thể lừa dối bản thân mình, từ đầu đến cuối, những ký ức đã từng tốt đẹp đó, đều là sự thật.
Khanh Vũ thu hồi những suy nghĩ sâu xa, mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt, "Ngươi còn nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không?"
Bọn họ là song bào thai, từ nhỏ đã sống ở bên nhau. Vì vậy khi nàng nói lần đầu tiên gặp mặt......
"Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, có thể vì tỷ tỷ của mình mà lựa chọn đối mặt với cái chết, trên người ngươi có hy vọng sáng ngời, xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. Vì thế ta lựa chọn cứu ngươi."
Sau khi trải nghiệm về ca ca thân nhất của mình, chỉ vì tiền tài quyền thế muốn vươn tới chỗ tối cao, bởi vậy mà sinh bệnh, Khanh Vũ không bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào.
Huyết mạch tình thân đều có thể vứt bỏ, vậy thì thế gian này còn có cái gì là chân tình?
Nàng từ một thiếu nữ đơn thuần lương thiện, trong nháy mắt trưởng thành. Rõ ràng vẫn đang là tuổi hoạt bát thích cười, nhưng nàng lại thành thục chín chắn, giống như đã trải qua rất nhiều tang thương.
Nàng có thể vứt bỏ mọi thứ, cũng không cần dựa vào ai. Nếu chỉ vì quyền thế khiến người bên cạnh phản bội lại nàng, vậy thì nàng tình nguyện mình sẽ đứng ở chỗ tối cao kia, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn nàng.
Thiếu niên này, giống như bản thân nàng lúc trước, hồn nhiên trong sáng như một tờ giấy trắng, thế giới bên ngoài tàn khốc đẫm máu không hề nhiễm đôi mắt trong suốt. Chính vì hắn như vậy, hắn mới bị nàng bảo vệ ở dưới đôi cánh của mình. Nếu như có một ngày rời khỏi nàng, không biết hắn sẽ phải đối mặt với biến đổi lớn tới đâu.
Nàng vĩnh viễn không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Khuôn mặt thiếu nữ quyến rũ tuyệt mỹ trong nháy mắt nhiễm một chút đau thương, khiến người lo lắng không thôi.
"Tỷ tỷ......" Khanh Bắc hơi do dự gọi nàng một tiếng, sau đó một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng điệu trở nên kiên định hơn "Đệ sẽ trở nên cường đại. Ngày đó sẽ không lâu lắm, mặc kệ tỷ đã từng...... trải qua sự tình không tốt cỡ nào, nhưng hãy tin tưởng đệ. Chúng ta là người thân nhất trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ không thương tổn lẫn nhau. Một ngày nào đó, tỷ sẽ đứng ở sau lưng đệ, và đệ có thể khởi động cả thế giới này."
Khuôn mặt tuấn tú non nớt, trẻ rung, đầy nắng, tràn đầy sức sống. Biểu hiện của hắn rất nghiêm túc, giống như đang lập một lời thề nào đó, tràn ngập mị lực khiến người tin phục.
Khanh Vũ chậm rãi nhếch khóe môi, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đầu thiếu niên, giọng điệu mềm nhẹ xa xưa, "Đệ nhất định sẽ làm được."
Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy đứa nhỏ này ở trong ngọn lửa hừng hực, nàng dường như có thể nhìn thấy được, cuộc sống của hắn không hề tầm thường.
......Edit: Emily Ton......
Bách Thiện Trai là thiên đường ẩm thực nổi danh nhất kinh đô, nổi tiếng trên toàn bộ Thanh Lan Quốc, nó không giống như những quán trà tửu lầu xa hoa - luôn khinh bỉ bá tánh tầm thường. Mọi thứ bán ở bên trong đều có giá cả cực kỳ hợp lý, không quá đắt đỏ, bởi vậy không những vương công quý tộc thích tới nơi này, ngay cả những bá tánh bình thường cũng cực kỳ yêu thích. Bách Thiện Trai, gần như mỗi ngày đều kín người hết chỗ, bởi vì mỗi ngày chỉ tiếp nhận 500 đơn hàng, rất nhiều người đến chậm căn bản không được ăn, nhiều người còn hẹn trước cả tháng mới đặt được chỗ.
Ở đây, không quan tâm tới thân phận ngươi tôn quý cỡ nào. Nghe đồn lão bản phía sau Bách Thiện Trai cũng là một đại nhân vật, bối cảnh lừng lẫy. Nhưng, thật ra chưa từng có người nào gây rối ở Bách Thiện Trai, bởi vì ngay cả tiểu nhị phục vụ đồ ăn, đều được tuyển chọn không có bất kỳ tật xấu nào. Về phương diện lễ nghi, dường như bọn họ đã trải qua một sự huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt.
Sau khi giải trừ hôn ước, Yến Ngưng Lạc rõ ràng tươi cười nhiều hơn.
Đặc biệt, nàng ta đã tiến gần hơn một bước tới người mà mình ái mộ.
Nguyệt Tâm Nhan thích kết bạn với cường giả, nàng thưởng thức những người ưu tú có tu vi cao thâm, vì thế sau khi bị Yến Ngưng Lạc đánh bại, nàng đã trở thành bạn tốt của nàng ta.
Mặc dù không biết vì sao, khi Yến Ngưng Lạc mời nàng đi ra ngoài dạo chơi, nàng ta luôn nhân tiện mời Khanh Dạ Ly đi cùng, nhưng Khanh Dạ Ly chưa từng đồng ý.
Vào ngày này, Yến Ngưng Lạc mang theo Nguyệt Tâm Nhan, đi tới Bách Thiện Trai. Sau khi tiếp xúc, Yến Ngưng Lạc mới phát hiện ra, tiểu công chúa có tính cách hoạt bát rộng rãi, luôn cảm thấy hứng thú với chuyện ăn uống. Vì thế nàng ta dễ dàng kéo gần quan hệ giữa hai người, chủ động mở miệng đưa nàng tới thiên đường ẩm thực nổi danh nhất kinh đô.
"Trời ơi!" Nguyệt Tâm Nhan trừng lớn đôi mắt xanh lam xinh đẹp, tràn đầy kinh ngạc, "Từ trước tới nay ta chưa từng nhìn thấy tửu lầu nào có nhiều người như thế, đều ngồi kín hết."
Bách Thiện Trai có tổng cộng ba lầu. Đập vào mắt nhìn lại, lầu một gần như không còn chỗ ngồi, rất nhiều người không có chỗ nên ngồi chung một ghế, thậm chí trên lan can lầu hai cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Yến Ngưng Lạc nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, cười cười nói, "Ngươi không phải là người Thanh Lan Quốc, nếu như sống ở đây, ngươi sẽ biết điều này rất bình thường. Bách Thiện Trai mỗi ngày đều nhiều người như thế, thậm chí có những người từ nơi rất xa cũng chạy tới, chỉ vì muốn vào trong ăn một bữa."
"Thần kỳ như thế? Nếu nói như vậy, đầu bếp ở đây nhất định là rất ưu tú, không biết có thể mời hắn tới Lâm Uyên Quốc giúp chúng ta nấu ăn hay không?." Thiếu nữ với ý tưởng ngây thơ tốt đẹp.
"Điều đó có thể rất khó khăn. Đầu bếp ở đây chỉ nghe lệnh lão bản, có người từng trả một số tiền lớn muốn mời bọn họ, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt."
Yến Ngưng Lạc nói xong, đưa một tấm thủy tinh tạp cho thiếu niên tuấn tú ở cửa. Thiếu niên kia vừa nhìn thấy thì cung kính nhận lấy, nhẹ nhàng lướt linh lực ở mặt trên, sau đó lại trả lại cho nàng ta. Hắn đưa ra một cử chỉ mời vào, "Thức ăn đã chuẩn bị xong, xin mời lên lầu hai Nguyệt Tự Các."
Úc Tiêu Ninh và lão bản Bách Thiện Trai có chút giao tình, bởi vậy Yến Ngưng Lạc cũng được hưởng lợi theo. Mỗi lần tới đây đều không cần hẹn trước, còn được cung cấp một phòng riêng.
Có lẽ là duyên phận, hai người Yến Ngưng Lạc vừa lên lầu hai, khi đi ngang qua phòng bên cạnh, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lạnh băng vô cảm, giống như cảm giác của người kia tạo ra.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Nguyệt Tâm Nhan thấy nàng ta đột nhiên dừng lại, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi. "Thương Hải Vương...... dường như cũng ở đây." Yến Ngưng Lạc nín thở, sau đó vươn tay nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng.
Chờ đợi trong chốc lát, cửa được mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng, cười tủm tỉm xuất hiện ở trước mắt. Thật sự xinh đẹp đến mức tận cùng - nam nhân.
Phía sau bức rèm bên trong, còn một người đang ngồi, tóc bạc đặc trưng đã xác nhận thân phận của hắn.
"Ôi, sao lại trùng hợp như thế, Ngưng Phượng quận chúa và Cửu công chúa cũng tới nơi này." Bách Lý Cơ Nhiên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cười cười mở miệng nói.
"Quấy rầy, vừa nghe thấy giọng nói, chúng ta liền tới đây chào hỏi một câu." Yến Ngưng Lạc lễ phép gật đầu nói, rụt rè nhưng vẫn nghiêm trang, đúng là một nữ tử thông minh.
Bách Lý Cơ Nhiên đưa ra kết luận trong lòng như thế.
Ánh mắt Nguyệt Tâm Nhan bên cạnh trong nháy mắt có chút kỳ lạ.
Nàng biết Dạ Ly ca ca nhiều năm như vậy, nhưng vừa rồi căn bản không thể nhận ra được giọng nói của hắn, ngược lại Yến Ngưng Lạc vừa nghe giọng đã khẳng định đó là Dạ Ly ca ca, điều này có một chút ý vị sâu xa.
Nguyệt Tâm Nhan lớn lên ở hoàng thất, mặc dù ngây thơ lương thiện, nhưng cũng cực kỳ thông minh, ngay lập tức phát giác ra có điều không ổn.
Yến Ngưng Lạc trả lời như thế, khiến Bách Lý Cơ Nhiên có một chút thiện cảm với nàng ta, "Rất tuyệt, không bằng cùng nhau vào ngồi đi!"
Hắn thề, hắn thật sự chỉ thuận miệng nói lời khách sáo mà thôi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Yến Ngưng Lạc đã câu môi cười nhạt nói, "Nếu đã như vậy, vậy xin lỗi quấy rầy. Ta sẽ nói người đưa đồ ăn qua bên này!"
Lời này vừa mới nói ra, Bách Lý Cơ Nhiên sao có thể cự tuyệt? Vì vậy hắn liền mời nàng ta vào trong.
Sau lưng, ánh mắt Nguyệt Tâm Nhan hơi lóe, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Không ngờ Yến Ngưng Lạc...... có ý với Dạ Ly ca ca......
Giờ phút này, trong phòng riêng, vài người ngồi đối diện nhau. Khanh Dạ Ly ngồi uống rượu không nói lời nào, bầu không khí có chút nặng nề. Trạng thái Khanh Dạ Ly thế này, Nguyệt Tâm Nhan thường không dám nói nhiều. Nàng đã từng chính mắt chứng kiến bộ dáng Dạ Ly ca ca tức giận, vì thế sau khi gọi hắn một tiếng thì ngoan ngoãn không mở miệng nữa.
Yến Ngưng Lạc thấy thế, mở miệng nói với giọng dịu dàng, "Dường như đã nhiều ngày qua, tâm tình của ngươi không được tốt lắm, không biết có điều gì phiền muộn, nói ra có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ từng gặp mặt một lần mà thôi, nhưng giọng điệu mà Yến Ngưng Lạc nói với hắn lại vô cùng tự nhiên, giống như đã quen biết nhau từ lâu.
"Không cần, đa tạ." Nam nhân vẫn nói giọng lạnh lùng, giống như ngăn cách mọi người bên ngoài, không thể nào chạm vào nội tâm của hắn.
Bách Lý Cơ Nhiên thấy không khí có chút khó xử, lập tức cười hoà giải, "Đa tạ Ngưng Phượng quận chúa, chẳng qua vì sợ ngươi bận nên không giúp được, bởi vì ta cũng không có manh mối."
"Có thể nói nghe một chút hay không?."
"Chúng ta đang tìm một người, người này có khả năng đã thay hình đổi dạng, hoàn toàn khác so với trước đây. Nhưng chúng ta đã tìm kiếm hơn nửa đại lục Tuyền Ky, vẫn chưa tìm thấy tung tích." Bách Lý Cơ Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Thì ra là như thế." Yến Ngưng Lạc nhấp môi cười nhẹ một tiếng, sau đó đôi mắt mọng nước nhìn về phía nam nhân thâm trầm, "Nếu như muốn tìm người, có lẽ...... ta thật sự có thể giúp được."
"Thật vậy sao?" Bách Lý Cơ Nhiên sửng sốt một chút, kinh ngạc mở miệng nói.
Động tác uống rượu của Khanh Dạ Ly cũng dừng lại một chút. Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn về phía nàng ta, đôi mắt màu xanh đậm lộ ra một chút chờ mong.