"Chúng ta cuối cùng có thể ở bên nhau, sẽ không bao giờ rời nhau nữa."
Đây là giọng nói của nữ nhân kia, nhẹ nhàng ấm áp, hoàn toàn trái ngược với động tác quyết đoán và nụ cười đầy máu của nàng ấy.
Khanh Vũ nghiêm túc muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng ấy, nhưng giống như bị một màn sương mù ngăn cách, vô cùng mông lung. Sau khi nữ nhân kia nói một câu, bỗng nhiên chậm rãi quay về phía nàng, đôi môi đỏ hé mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.
Tuy nhiên, không biết vì sao, Khanh Vũ luôn có cảm giác, nữ nhân kia đang nhìn nàng.
Mặc dù nàng ấy không nói ra thành lời, những thông qua khẩu hình, Khanh Vũ vẫn biết nàng ấy đang nói gì.
Nàng ấy nói, xin lỗi.
Nữ nhân nói với nàng, xin lỗi.
Nhưng vì sao?
"Tiểu hồ ly, tỉnh tỉnh, đừng ngủ tiếp......"
Bầu trời màu máu trong nháy mắt biến mất, một nam một nữ cũng biến mất ở trước mắt, xuyên qua mi mắt của nàng chính là màn lụa màu tím nhạt.
Khanh Vũ có chút ngây thơ chớp chớp mắt, đây là đâu?
"Trời ơi, cảm ơn trời đất, tiểu nha đầu cuối cùng đã tỉnh!" Bạch Chi Ngạn trừng lớn một đôi mắt hoa đào, vô cùng sung sướng, "Ngươi nhìn ta xem, ngươi còn nhớ ta không?"
Sau lần từ biệt lúc trước, cẩn thận tính toán đã qua hơn ba tháng, tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, nói không chừng thật sự đã quên mất hắn.
Có lẽ vì hắn nói với giọng quá lớn, đối với thiếu nữ thật vất vả đầu óc mới tỉnh táo lại, vẫn còn có chút mơ hồ, khi nghe sẽ cảm thấy điếc tai. Chỉ thấy nàng nhíu mày lại, khép đôi mắt xinh đẹp một lúc, dường như rất khó chịu. Đôi môi tái nhợt co giật, thốt ra một chữ bằng giọng khàn khàn, "Ồn."
Đối với Bạch Chi Ngạn đã nhiều ngày nay bị nam nhân nào đó vô lương tâm chế nhạo là lang băm, mỗi ngày trông ngóng tiểu nha đầu sớm ngày tỉnh lại, chứng minh thực lực của hắn mà nói, trong lòng luôn cầu mong được nhìn thấy nàng cuối cùng tỉnh lại. Hắn tràn đầy vui sướng kích động trong lòng, nhưng chỉ đổi lấy một từ "ồn" không hề có chút tình cảm nào. Trái tim hắn lúc này đã bị vỡ vụn, không đủ để hình dung.
Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến hắn đau lòng nhất.
Lâu Quân Nghiêu bên cạnh luôn chú ý tới thiếu nữ, khi nhìn thấy nàng có chút bực bội và thiếu kiên nhẫn trên mặt, ngay lập tức nói thẳng, "Ra ngoài."
Bạch Chi Ngạn, "......?!"
Ra ngoài? Bắt hắn ra ngoài lần nữa!
Đáng chết, hắn ta không có tính tình, có phải cả ngày chỉ biết hét tới hét lui hay không?!
Ra ngoài thì ra ngoài, ai thèm ở lại!
Bạch Chi Ngạn mang theo vẻ mặt oán giận đi ra ngoài, nhân tiện kéo theo nam nhân trong một góc đang mơ màng sắp ngủ, sau đó còn không quên đóng sập cửa lại.
Khanh Vũ có chút đau đầu nhíu mày, đang định vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lại phát hiện tay mình đang nắm chặt thứ gì đó.
Nàng theo bản năng nhìn xuống, phát hiện ra đó là tay của Lâu Quân Nghiêu!
Mắt phượng có chút chấn kinh trừng lớn một chút, sau đó ném ra giống như củ khoai lang phỏng tay.
Lâu Quân Nghiêu, "......"
Lợi dụng xong rồi thì ném, thói hư này cần phải sửa.
Một lúc lâu sau, Khanh Vũ mới hoàn toàn tỉnh lại. Nàng đã bị hôn mê khá lâu, khắp nơi trên cơ thể đều nhức mỏi cứng đờ. Nàng dùng linh lực khơi thông toàn bộ cơ thể một lần, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.
Lâu Quân Nghiêu thấy nàng tỉnh táo lại, sắc mặt cũng hồng hào hơn, thoạt nhìn không có gì đáng ngại nữa, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói," Ngươi đã ngủ khoảng năm ngày rồi."
Khanh Vũ sửng sốt một chút, "Ngươi nói gì? Ta đã ngủ năm ngày?"
Rõ ràng chuyện xảy ra ở Bách Thánh Tiết vẫn rất rõ ràng trước mắt, vì sao thời gian lại trôi nhanh như thế? Nàng rõ ràng có cảm giác chỉ mới một lát trôi qua mà thôi, chỉ bị mắc kẹt ở trong cơn ác mộng......
Đợi đã, biểu tình của Khanh Vũ đột nhiên cứng đờ.
Nàng rõ ràng vẫn còn nhớ rõ, nàng bị nhốt ở trong một giấc mơ, nhưng nàng không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra ở bên trong đó? Quên hết sạch sẽ, không tìm thấy một chút manh mối. Nàng có một chút ấn tượng mơ hồ, nhưng càng đào sâu vào trong tâm trí, nàng càng không thể nhớ thêm được gì.
Nếu nghĩ không ra, vậy không cần kiên trì nhớ nữa, "Không phải ngươi đã quay trở về rồi sao, sao lại quay trở lại?"
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, "Sự tình xử lý xong rồi, rảnh rỗi không có việc gì, quay về đây gặp ngươi."
Nếu những lời này bị đám người Ma Vực nghe được, nhất định sẽ hộc máu ba thước.
Cẩn thận ngẫm lại, toàn bộ trên dưới Ma Vực chỉ sợ chỉ có vị này là nhàn nhất!
Hắn trở về chỉ dùng khuôn mặt trấn trấn bãi là được, tất cả những chuyện khác đều có mấy tướng lĩnh thủ hạ đắc lực giúp hắn an bài thỏa đáng. Ở Vân Trung Thiên, có người căm thù hắn tới mức muốn diệt tộc, nhưng cũng có người kính yêu hắn giống như Cửu thiên thần ma.
Nghe được lời này của hắn, Khanh Vũ cười như không cười nhìn hắn một cái, "Ngươi còn tới gặp ta? Không biết chỉ vì ngươi, lần này ta gần như mất mạng hay sao?"
"Ngươi không yếu như vậy." Lâu Quân Nghiêu giống như không nghe ra được giọng điệu không vui của nàng, mắt tím lấp lánh rực rỡ, "Chuyện này do ta dựng lên, ta sẽ xử lý tốt. Hơn nữa, ân cứu mạng ta còn chưa báo đáp. Nếu như từ đây trở thành người xa lạ, chẳng phải ta sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa?"
Giọng nói của hắn rất chắc chắn, giống như mình sẽ không sao, dường như đoán ra được trên người nàng có bí mật nào đó.
Khanh Vũ hạ ánh mắt xuống, cười khúc khích một tiếng, "Không cần phải nói tới ân cứu mạng, đó chẳng qua là vì nhân tình Cực Địa Hoả Khôi mà thôi. Hơn nữa, hiện tại người của ngươi đã mang ta ra khỏi Trấn Hồn Tháp, vì thế chúng ta không ai nợ ai."
"Ý của ngươi là gì?" Ánh mắt nam nhân trong nháy mắt trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, màu tím thần bí khiến người trầm luân.
"Lần này nữ nhân kia tới tìm ta trả thù, có lẽ chỉ là một quân cờ trong đó, độc thủ chân chính phía sau vẫn chưa giải quyết." Khanh Vũ chậm rãi mở miệng nói, con ngươi hẹp dài nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, "Ta không sợ những thứ đó, nhưng ta ghét phiền toái. Kẻ thù của ngươi quá nhiều, ta không muốn bước vào vũng bùn này. Vì thế chúng ta tốt nhất đừng có giao dịch nào nữa."
Nói xong, nàng xuống khỏi giường, vuốt phẳng nếp nhăn ở trên quần áo.
Lâu Quân Nghiêu nhìn bóng dáng của nàng, trong nháy mắt cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, "Ha ha, ngươi đang muốn phủi sạch quan hệ?"
"Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì." Một bàn tay thiếu nữ đã mở cửa ra, bước chân hơi dừng lại, chuyển ánh mắt qua nhìn hắn, "Chúng ta vốn dĩ có thể sẽ trở thành bằng hữu, nhưng...... ngươi quá nguy hiểm. Ta còn muốn sống lâu mấy năm."
Đặc biệt là sự tình lần này khiến nàng có ấn tượng rất sâu sắc, gặp chuyện bất bình xen vào việc người khác đều là bệnh, nhất định cần phải trị!
Khi Khanh Vũ đi ra ngoài, nàng đụng phải Bạch Chi Ngạn. Hắn đang lôi kéo nam tử áo xám giống như không có xương cốt để nói gì đó. Khi nhìn thấy nàng đi xuống, ánh mắt hắn sáng ngời, "Ngươi đã khỏe chưa? Chuẩn bị rời đi ư?"
Ánh mắt kia sáng lấp lánh khiến Khanh Vũ nhíu mày, vì sao biểu tình của hắn lại trông giống như con chó lần đầy nhìn thấy khúc xương? Có lẽ phát hiện ra ánh mắt thiếu nữ có chút kỳ lạ, Bạch Chi Ngạn có chút ngạc nhiên, "Ngươi thật sự không nhớ ta nữa hay sao?"
"Nhớ." Khanh Vũ gật gật đầu, tầm mắt dừng lại ở trên người nam tử áo xám trong chốc lát, đi ra khỏi Vân Lai Các, "Không hẹn gặp lại."
Bạch Chi Ngạn ngơ ngác nhìn nàng bước ra ngoài đi xa, nghi ngờ lẩm bẩm thành tiếng, "Không hẹn gặp lại là có ý gì? Chẳng lẽ Quân Nghiêu đã chọc nàng tức giận......"
"Bùm!"
Trên lầu vang lên một tiếng nổ mạnh làm gián đoạn lời hắn nói, cũng khiến nắm tử áo xám vốn đang ghé trên bàn ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất ư??" Nam tử áo xám mang theo vẻ mặt vừa mới tỉnh mộng hỏi Bạch Chi Ngạn, sau đó thấy không có động tĩnh nào nữa, hắn lại gục đầu xuống, bắt đầu phát ra những tiếng thở dài yên tĩnh.
Bạch Chi Ngạn co giật khóe môi, gia hỏa này một ngày nào đó thậm chí cũng không biết mình đã chết như thế nào.
.....Edit: Emily Ton.....
Vĩnh An Vương phủ.
Du Nhiên Cư.
Thiếu niên dáng người mảnh khảnh lẳng lặng ngồi ở trên ghế đá trong viện, một bàn tay ôm con cóc tuyết nho nhỏ, một bàn tay khác đang cầm một quyển sách y, các cạnh của nó hơi rách, giống như được lật xem thường xuyên.
"Tiểu Tuyết, có phải Khanh Vũ đã đi rồi hay không, nàng chưa từng rời khỏi nhà trong nhiều ngày như thế."
Thiếu niên lẩm bẩm mở miệng nói, chỗ sâu trong đôi mắt trong veo, đỏ ngầu.
Từ sau ngày ấy ở Bách Thánh Tiết, Khanh Vũ liền mất tích, chưa từng quay trở lại, mấy ngày qua hắn không thể chợp mắt để ngủ, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, chỉ cần hắn ngủ, hắn sẽ không thể tỉnh lại.
Hắn tin rằng Khanh Vũ nhất định sẽ trở về, nàng đã đồng ý với hắn, sẽ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Nhưng, hắn thật sự sợ, sợ tất cả đều chỉ là hy vọng quá xa vời của hắn mà thôi.
Thiếu niên dùng một bàn tay che mắt, dường như muốn áp chế dòng lệ đang muốn trào ra.
Con cóc tuyết trong lòng bàn tay đột nhiên "Vèo" một tiếng, nhảy ra ngoài. Tiểu gia hỏa này đã yên lặng trong vài ngày qua đột nhiên hưng phấn kêu lên, sau đó thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười vang lên, "Đều ở đây làm gì? Chờ ta sao?"
Sống lưng Khanh Bắc đột nhiên cứng lại, có phải hắn đang...... xuất hiện ảo giác hay không?
"Tiểu Bắc, ban ngày ban mặt mà ngủ gật hay sao?!" Một bàn tay đột nhiên vỗ lên bờ vai của hắn, cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ quần áo, thiếu niên thả bàn tay đang che khuất đôi mắt xuống, sau đó đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Khanh Vũ ngẩn ra một chút, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mấy ngày không gặp, vì sao tiểu tử này lại trở nên sa sút như thế, giống như đã bị mất trí.
Khanh Bắc cứ như vậy trừng lớn hai mắt, nhìn nàng không chớp mắt, sau đó giống như một hài tử ôm lấy eo nàng, chôn đầu ở trên người nàng, giọng nói trong nháy mắt trở nên nghẹn ngào, "Đệ cho rằng tỷ đã đi rồi."
Khanh Vũ kinh ngạc trước hành động đột nhiên này của hắn, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đáng thương giống như đã bị ủy khuất ở bên ngoài, vươn tay dùng sức xoa xoa đầu hắn, "Tiểu tử ngốc, đệ đang làm gì vậy? Đã lớn như thế còn khóc lóc đỏ mũi? Không thấy mất mặt hay sao?."
"Tỷ đã nói sẽ không bào giờ bỏ rơi đệ, sẽ luôn ở bên đệ!" Thiếu niên không chút thẹn thùng, tiếp tục phàn nàn.
"Ai bỏ rơi xuống đệ, chẳng phải ta đây xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn hay sao?" Khanh Vũ thở dài một hơi, nếu ngày đó nàng không ra ngoài, đoán chừng mấy trăm người trong hoàng cung đều đã gặp nạn. Nhưng những chuyện này, nàng làm thế nào để nói với tiểu tử này?
Mặc dù hắn đã dần dần trưởng thành, nhưng trên nhiều phương diện, hắn vẫn chưa đủ cường đại.
Khanh Vũ tránh khỏi cái ôm của thiếu niên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy vì đã vài ngày không ngủ của hắn, biểu tình nghiêm túc nói, "Tình huống thế này, ta hy vọng là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng."
Khanh Bắc ngẩn người một chút, nhìn nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Đệ phải nhớ kỹ, trên thế giới này, không được dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình." Khanh Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt hơi trầm xuống, "Đệ muốn trở nên mạnh mẽ, đầu tiên phải học được cách khiến mình không có nhược điểm, phải tiếp tục sống bất kể có ai rời đi, hiểu không? Ngay cả ta cũng vậy, nếu có một ngày ta không ở đây nữa, ta hy vọng đệ đủ cường đại đến mức không có người nào dám tới chọc đệ."