Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khai Nguyên Cổ Thần

Chương 9: Thời Không Ngọc Thạch




Chương 9: Thời Không Ngọc Thạch

Nguyên Trần từ thông tin nghe ngóng và hỏi được tìm đến một tiệm dược tên là Dương Huyền dược lâu. Tiệm dược này là một trong những tiệm dược lớn nhất trong võ thị tại Vệ Dương thành. Võ thị hay thị trường dành cho võ giả là một tổ chức thương mại bao trùm cả Thiên Nguyên giới. Hiểu đơn giản võ thị là cái chợ dành cho võ giả. Nếu người thường đi chợ để mua rau mua thịt phục vụ nhu cầu bản thân thì võ thị cũng có vai trò tương tự đối với võ giả . Đây là nơi võ giả tìm đến để mua bán các loại thiên tài địa bảo, linh dược binh khí v.v … .

Quy mô của võ thị to đến mức nắm trong tay hơn 4 phần 10 lượng tiền tài của cả Thiên Nguyên giới. Đây còn chưa tính tới số tiền tài mà người ngoài gửi vào hệ thống ngân hàng của võ thị.

Đương nhiên có lượng lớn tài nguyên như vậy Võ thị sẽ bồi dưỡng lực lượng để bảo vệ lượng tài nguyên này của mình. Và lực lượng đó chính là Thánh cung một trong lục đại tông môn và các ngoại môn với cái tên thánh viện của mình.

Nguyên Trần tiến vào Dương Huyền dược lâu dành gần như toàn bộ số tiền để mua linh dược. Mặc dù đối với người thường số tiền của Nguyên Trần có lẽ là rất nhiều nhưng quy ra để mua linh dược thì cũng không được bao nhiêu. Mà đây là Nguyên Trần mua linh dược để luyện ra đan dược. Chứ để mua ngoài thì rất chi là tốn kém. Bình thường nếu nói luyện dược sư tốn 1 đồng để mua dược liệu thì chí ít có thể bán ra vài chục đến vài trăm đồng là bình thường. Lợi nhuận lên đến vài chục đến vài trăm lần tiền bỏ ra. Ngoài ra có vài loại đan dược đặc thù mang lên đấu giá có thể đẩy lợi nhuận lên đến cả nghìn, cả vạn lần.

Cũng phải nói Dương Huyền các không hổ là một trong các tiệm dược lớn nhất võ thị tại Vệ Dương thành. Ở đây đầy đủ các loại đan dược từ dược tán linh dịch đến cả tam phẩm đan dược cũng có vài viên. Còn về tứ phẩm đan dược thì ở Vệ Dương thành nó cũng chỉ xuất hiện tại buổi đấu giá mà thôi.

Đúng là quy luật thị trường, càng gần nơi sản xuất thì giá cả càng rẻ và nguồn cung càng nhiều. Nên mặc dù đan dược tam phẩm ít nhưng ở đây lại không thiếu tam phẩm linh dược mà giá cả lại không quá cao.

Nguyên Trần để dành 15 kim tệ còn đâu mua hết dược liệu tất cả mua được 2 cây linh dược tam phẩm cùng loại 17 cây linh dược nhị phẩm gồm 3 loại và hơn 127 cây linh dược nhất phẩm chia ra làm 7 loại.

Nguyên Trần dùng 15 kim tệ còn lại thuê một căn phòng nhỏ trong vòng 1 tháng. Vì 24 ngày nữa là đến đấu giá hội và ngay ngày hôm sau là kỳ thi tuyển chọn của lục đại tông môn.

Căn phòng này do lễ tân tại Dương Huyền dược lâu gợi ý cho Nguyên Trần. Nó thuộc quyền sở hữu của một người trung niên tên Lê Vũ Binh.

Mới gặp lần đầu Nguyên Trần đã thấy người này không bình thường rồi. Nguyên Trần đi trên đường gặp không ít thường nhân cũng như võ giả. Nhưng người này khác biệt hoàn toàn với những người Nguyên Trần gặp ở trong thành này.



Đối mắt sâu, thân thể hơi gầy, râu quai nón được cắt gọn. Nom nhìn thì cũng dễ nhìn mặc dù không đẹp trai như john wick nhưng cũng không đến nỗi nào. Nhưng điều đặc biệt của người này khiến hắn ta khắc biệt so với những người khác là hắn “què”. Đúng như vậy, Nguyên Trần nhìn hắn chống nạng gỗ, chân vẫn còn nhưng hơi lủng lẳng là thấy hắn khác người mình thường rồi.

Nghe nói người trung niên tên Lễ Vũ Bình này ngày xưa gặp t·ai n·ạn trong rừng nên chân trái bị gãy. Việc cứu chữa không kịp thời nên y sĩ bình thường không nối hai đoạn xương gãy lại được mà dược sư lại đòi cái giá cao quá gia đình không có khả năng chi trả nên đành chịu. Cũng may nhà còn phòng trống cộng thêm trù nghệ của cô vợ không tồi nên gia đình cũng khấm khá.

Nguyên Trần theo sự dẫn dắt của cô con gái đi xem phòng. Nhà của Lê Vũ Bình tuy không lớn nhưng xét về tổng thể so với nhà của phàm nhân thì cũng khá to. Tất cả gồm hai công trình chính một căn nhỏ gồm 3 gian thì do vợ chồng và đứa con gái ở. Còn một căn to gồm chia ra làm 3 phòng mỗi phòng to bằng nửa căn nhỏ kia. Ngoài ra còn có nhà bếp nơi mà vợ của Lê Vũ Bình dùng để nấu nướng cho khách ở trọ nữa.

Giá của mỗi phòng chỉ là 1 ngân tệ cho một ngày một đêm nên khi Nguyên Trần đưa 15 kim tệ thì Lê Vũ Bình khá ngạc nhiên. Nhưng vì Nguyên Trần là quan khách nên hắn cũng không có hỏi nhiều chỉ ghi vào sổ cho Nguyên Trần là thuê đến một nghìn năm trăm ngày đêm.

Đúng là Nguyên Trần chỉ ở cỡ khoảng 30 ngày mà thôi và không cần bỏ ra nhiều đến như vậy. Nhưng khi nhìn đến cô con gái của nhà này thì thấy thương nên dùng tất tiền trả cho nhà này.

Tên cô nhóc này là Lê An Nhiên mới có bảy tám tuổi đã phải chạy tiếp khách giúp bố mẹ rồi. Ngoài ra từ trên bộ quần áo của cô bé mặc dù chất liệu khá tốt nhưng cũng khá là cũ rồi. Có lẽ bộ đồ này là mua trước khi Lê Vũ Bình gặp t·ai n·ạn và việc chạy chữa cho cha tốn quá nhiều tiền nên cô bé chỉ có thể mặc đồ cũ. Đang tuổi ăn tuổi lớn lên là bộ đồ ngày trước có lẽ là to nhưng giờ bắt đầu nhỏ rồi.

Nhìn cô bé đáng yêu lễ phép dẫn Nguyên Trần đi nhận phòng thì Nguyên Trần đã có ý định giúp cô bé này một chút.

Từ Nguyên trần nhìn qua thì cô bé đã mở ra ấn ký rồi. Dùng tinh thần lực thì có lẽ cũng như Nguyên Trần chỉ mới mở ra được có mười mấy ngày mà thôi. Cũng may cho tiểu nha đầu An Nhiên là gặp được Nguyên Trần nếu không là mở ấn ký cũng như không rồi.

Nhưng muốn giúp người khác thì mình phải có khả năng mà giúp đã nên là Nguyên Trần quyết định trước luyện chút dược liệu đã rồi sau đó trở thành võ giả rồi thì giúp cô bé sau cũng không muộn.

Nguyên Trần tiến vào trong căn phòng và yêu cầu không làm phiền. Đóng cửa cài then và Nguyên Trần bắt đầu bước luyện dược.



Nguyên Trần lấy ra một viên ngọc thạch hình tròn màu trắng trông như ngọc trai nhưng không phải. Viên ngọc này là một kiện bảo vật do Nguyên Trần ngày trước tạo ra dành cho bây giờ. Tại thời khắc cuối cùng Nguyên Trần đã tạo ra nó. Nguyên Trần gọi đây là thời không Ngọc Thạch.

Nguyên Trần lấy tinh thần lực thôi động thời không ngọc thạch, bên ngoài thời không ngọc thạch phát ra một vòng xoáy kéo Nguyên trần vào.

Cũng may là tinh thần lực không yếu và nhục thân khá mạnh nên là Nguyên Trần tiếp đất khá đơn giản chứ để người bình thường thì có lẽ đập đầu vào sàn gạch mà c·hết rồi.

Mặc dù nói ngày xưa Nguyên Trần có thủ đoạn thông thiên triệt địa bảo vật dù chỉ tốn 1 giây để tạo ra thì cũng là bảo vật kinh thiên rồi. Thời không ngọc thạch này cũng vậy không phải là thường phẩm nhưng so với những thứ khác thì lại không đáng nói vì lúc đấy Nguyên trần đang bem nhau lên cũng không toàn lực chú ý để khiến viên ngọc thạch này tốt hơn được.

Mặc dù nói tu vi đến cỡ Nguyên Trần ngày xưa mỗi một sợi tóc đều có thể mở ra một thế giới nhưng không gian viên thời không ngọc thạch này lại không quá to lớn. Kích thước chạy từ đầu này sang đầu kia đạt được là một nghìn km, từ trên xuống dưới cũng một nghìn km.

Chỗ Nguyên Trần đáp xuống là một cái sân gạch. Cạnh đấy là một gian nhà nhỏ bên cạnh đó là một cái cây cao hơn 10 mét tán lá khá to. Bóng tán cây che phủ cả gian nhà. Bên dưới gốc có một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ và một cái ghế nằm có thể chỉnh độ nghiêng. Trên mặt bàn là một bộ ấm chén. Và đương nhiên tất cả không phải là phàm phẩm. Đồ gỗ thì được làm từ thần mộc, nền gạch cũng làm từ thần thạch bộ ấm chén là từ thần ngọc chế tác thành. Bên trên “mặt trời” là một tòa thần trận. Xung quanh căn nhà cũng toàn là thần thổ. Ngoài ra chả còn gì cả. một cây linh dược Nguyên Trần cũng không kịp trồng vào. Sắp tới thì trồng tạm cây lôi hỏa thánh thụ vào thôi.

Bên trong gian nhà Nguyên Trần để hai cái kệ một cái là kệ sách và một kệ Nguyên Trần để các loại dụng cụ như các loại đỉnh luyện đan các loại, và một vài dụng cụ khác nữa. Ngoài ra cũng không còn một thứ gì cả.

Điểm đặc biệt của thời không ngọc thạch chính là tốc độ lưu động thời gian ở đây với bên ngoài hoàn toàn khác nhau. Bên ngoài một ngày thì trong đây là chín ngày. Ngoài ra trận pháp là thứ bổ xung không ngừng năng lượng cho không gian nội thạch. Gốc thần thụ này là Nguyên Trần một lần vô tình tìm thấy. Mặc dù so với những loại thần thụ khác bé hơn rất nhiều hơn nữa cái không có một tý linh trí nào và cũng không có khả năng sinh ra linh trí nhưng được cái là gốc thần thụ này có khả năng sống rất lâu và thần khí nó nhả ra rất tinh thuần. Đó cũng là một lý do tại sao Nguyên Trần nhét cái cây này vào đây.

Nguyên Trần lấy cái dược đỉnh phẩm cấp thấp nhất ra.

Luyện đan yêu cầu năm thứ chính là dược liệu, luyện đan sư, tinh thần lực hỏa diễm và đan đỉnh.



Dược liệu chia làm 4 bậc là phàm dược, linh dược, thánh dược và thần dược. Ba bậc đầu mỗi bậc chia làm 9 cấp còn thần dược thì phức tạp hơn nhiều. Dược tính và dược lực càng cao thì cấp bậc của dược liệu càng cao. Bảng chia cấp bậc của dược liệu do Nguyên Trần làm ra không hề đánh giá dược liệu theo năm tuổi của dược liệu bởi vì một gốc linh dược sống tại môi trường phổ thông một nghìn năm cũng không có dược lực bằng một gốc linh dược sống tại linh tuyền trăm năm.

Tiếp đến là luyện dược sư. Cái này là xét về kinh nghiệm và thủ thuật của luyện dược sư. Quá trình luyện dược bắt đầu là tinh luyện linh dược để loại bỏ tạp chất. Quá trình này bước đầu và cũng là một trong những bước khó nhất trong luyện dược. Bởi lẽ tạp chất và tinh hoa của linh dược là xen lẫn với nhau. Luyện dược sư cần loại bỏ tối đa lượng tạp chất và giữ lại tối đa lượng tinh hoa của linh dược. Nếu không có kinh nghiệm thì không thể nào hoàn thành bước này được và thứ tạo ra chỉ là phế đan.

Tiếp đó là cho linh thủy vào để tạo ra dược thủy. Bước này có thể gọi là dễ nhất trong các công đoạn nhưng cũng là một bước quan trọng và cũng không đơn giản vì sau bước này chính là dung hòa các loại dược thủy lại với nhau. Nếu không cẩn thận sẽ khiến dược thủy bị hỏng.

Bước tiếp là tôi thủy. Tại bước này cũng chính là bước rèn luyện dược thủy khiến cho các loại dược dược thủy hòa lẫn với nhau và làm bay bớt hơi nước. Nếu chỉ dừng lại ở bước này thì sẽ thu được các loại linh dịch . Ở bước này sẽ quyết định dược lực của linh dịch hay đan dược sẽ đạt đến mức nào. Đối với người bình thường thì tại bước này sẽ cố giữ càng nhiều dược lực càng tốt. Nhưng Nguyên Trần còn có một bước đệm song song nữa đó là tụ năng. Tụ năng là quá trình luyện dược sư lấy thiên địa chi khí từ bên ngoài dung nhập vào dược thủy để khiến cho dược lực mạnh lên.

Bước cuối kết đan. Nếu không dừng lại ở tôi thủy thì sẽ tiếp tục tiến đến bước này. Tại bước này sẽ chia ra làm 2 đoạn. Đối với phổ thông thì chỉ có một bước đó là khiến nước bay hơi gần hết . Để lại phần rắn rồi nén lại thành hình cầu gọi là đan dược còn để tự nhiên rồi cán ra thành bột sẽ gọi là dược tán.

Nếu chỉ để làm dược tán thì đến đoạn đấy là ổn rồi nhưng đối với Nguyên Trần thì cần một giai đoạn nữa là khắc họa đan văn. Đan văn thì nhiều chủng loại cũng như công dụng nhưng chia ra làm 2 loại chính là ngoại văn và nội văn. Ngoại văn có vài tác dụng như bảo quản tăng một chút dược lực hay như đánh giá phẩm cấp của đan dược. Còn nội văn chính là tạo kinh mạch cho đan dược. Cũng như võ giả dùng kinh mạch để vận chuyển linh khí đi bồi dưỡng cơ thể khiến cho thân thể cường đại hơn thì nội văn cũng có tác dụng như vậy đối vơi đan dược. Ngoại văn có thể giúp đan dược hấp thu thiên địa linh khí thì nội đan có tác dụng cận chuyển linh khí đấy bồi dưỡng đan dược khiến dược lực của đan dược ngày càng mạnh hơn. Nhưng việc kết hợp nội văn và ngoại văn là rất khó. Nếu không cẩn thận sẽ phế đi đan dược.

Nguyên Trần có chỉ dạy vài người nhưng người thực sự vận dụng được thì chỉ có Đan Nguyên Thần đế mà thôi.

Nhân tố tiếp theo là tinh thần lực. Muốn luyện đan thì cần có tinh thần lực đủ cao. Tinh thần lực càng mạnh thì luyện đan sẽ càng dễ. Mà đan dược phẩm cấp càng cao thì yêu cầu tinh thần lực càng cao. Bơi lẽ dược liệu phẩm cấp càng cao thì sẽ càng khó đề luyện. Ngoài ra thời gian luyện đan dược cấp cao sẽ yêu cầu thời gian đề luyện rất nhiều. Các loại đan văn cấp cao càng nhiều và càng phức tạp cũng ngốn một lượng thời gian rất nhiều. Rồi đến khống hỏa dò xét nội đan vân vân và mây mây đều liên quan đến tinh thần lực. Chính vì thế tinh thần lực cường độ và số lượng không đủ thì sẽ không thể nào chèo chống được.

Tiếp đên là hỏa diễm. Một trong thứ rất cần thiết để luyện đan. Hỏa diễm có rất nhiều loại như thú hỏa, linh hỏa, trận hỏa, v.v….. Trong đó những thứ như thú hỏa có thể tìm thấy ở trong nội hạch man thú, luyện đan sư lấy nội hạch man thú và luyện hóa thú hỏa đó cho mình sử dụng và man thú càng cao cấp thì hỏa diễm có chất lượng càng cao. Ngoài ra các loại như là linh hỏa là do tu sĩ tự mình tu luyện ra nhưng linh hỏa là cấp độ cơ bản nhất cấp trên của linh hỏa là thánh hỏa và thần hỏa. Tiếp đó là các loại thiên địa hỏa diễm sinh ra từ tự nhiên hoặc có thể gọi với một cái tên khác là dị hỏa. Những loại hỏa diễm này không chỉ có thể đạt đến nhiệt độ cực cao mà có những loại có những đặc tính đặc biệt mà tu vĩ không thể nào tự mình tu luyện ra được. Ví dụ như cốt linh lãnh hỏa loại hỏa diễm này là lửa nhưng lại có thể khiến vạn vật bị đóng băng đến như hỗn độn thần hỏa hay là tịnh diệt thần hỏa cũng có thể xếp vào loại này. Còn về cấp bậc có thể bắt đầu từ phàm cấp là các loại lửa dùng củi bình thường để duy trì sự cháy. Tiếp đến là linh hỏa loại này có dùng linh khí để duy trì. Trên linh hỏa là thánh hỏa trên thánh hỏa là thần hỏa. Thần hỏa phân biệt là phổ thông thần hỏa là các loại hỏa diễm mà sinh linh thần cấp có thể tự mình tu luyện ra. Vương hỏa là các loại hỏa diễm yếu ớt trong dị hỏa. Đế hỏa là những loại hỏa diễm mạnh nhất trong dị hỏa . Trên cùng là chí tôn chi hỏa là hai loại hỏa diễm mà Nguyên Trần đang nắm dữ. Trong cùng cường độ thì hỏa diễm đẳng cấp càng cao thì sẽ áp chế hỏa diễm có bậc thấp hơn giống như đế hỏa ở cùng cường độ sẽ áp chế vương hỏa nhưng nếu đế hỏa do thánh cảnh sinh linh thôi động cũng không áp chế được vương hỏa do thần linh thôi động.

Cuối cùng là đỉnh luyện đan. Theo quan niệm của Nguyên Trần cái này ít công dụng nhất. Ít nhất là dược đỉnh mà mọi người hay dùng. Dược đỉnh hiện hành để luyện đan dược tuyệt đại đa số không khác gì một kiện binh khí cả. Cũng từ bảo đỉnh, thánh đỉnh đến thần đỉnh. Đối với Nguyên Trần cái đấy không phải là cái quan trọng trong vấn đề luyện đan. Thứ khiến cho dược đỉnh quan trọng chính là đan trận. Nhưng mà để vừa điều khiển đan trận vừa luyện đan là rất khó mà để tạo ra một dược đỉnh có phẩm chất cao lại bao hàm trận pháp bên trong hơn nữa lại là đan trận lại càng khó hơn nữa. Gần như không có luyện khí sư có thể chế tạo ra đỉnh như vậy. Mặc dù Nguyên Trần có gặp vài cái dược đỉnh có công năng đặc thù nhưng mà chưa thấy người nào có thể làm một cái dược đỉnh đúng ý của Nguyên Trần cả.

Đan Nguyên Thần đế lĩnh hội được phương pháp luyện đan của Nguyên Trần cũng đang sử dụng dược đỉnh của Nguyên Trần tạo ra. Đan Nguyên Thần đế lần đầu thấy Nguyên Trần sử dụng dược đỉnh của Nguyên Trần làm ra cũng phải kinh ngạc không thôi. Cùng một loại dược liệu Nguyên Trần một bên dùng dược đỉnh của Đan Nguyên thần đế tạo ra một viên thần đan bảo toàn toàn bộ dược lực của các loại thần dược cho vào. Còn một viên Nguyên Trần sử dụng dược đỉnh của mình chế tạo ra. Khi đến giai đoạn tôi thủy năng lượng của cả một thiên hà bị cái đỉnh này rút sạch và tạo ra một viên đan dược có dược tính mạnh hơn viên kia rất nhiều nhiều hơn đến mức lúc đó. Sau vụ đó Đan Nguyên thần đế mọc rễ luôn trong thư phòng của Nguyên Trần đuổi cũng không đi. Đại đa số các nghiên cứu về đan dược và đan trận của Nguyên Trần Đan Nguyên thần đế đều đọc đến vài lần rồi. Nguyên Trần cũng không biết nhưng sau vụ Nguyên Trần b·ị đ·ánh hội đồng Đan Nguyên thần đế đã ra đế chỉ từ chối cung cấp đan dược cho bất kỳ thế lực hay thế lực có liên quan đến những người tham gia vây công Nguyên Trần và danh sách liệt kê ra hơn 70% các thế lực đều bị cự tuyệt buôn bán đan dược.

Điều này khiến cho hệ thống cung ứng linh dược cấp cao sụp đổ. Phải biết đan dược mà thần đế cường giả sử dụng 100% đều đến từ thế lực của Đan Nguyên thần đế hơn nữa trong giai đoạn n·hạy c·ảm như thế này việc này còn khiến cho tốc độ hồi phục của không biết bao nhiêu cường giả chậm lại đi rất nhiều. Người thường bị gãy chân gãy tay băng bó cẩn thận thì thời gian cũng cần hàng tháng để hoạt động bình thường mà tu vi càng cao yêu cầu dược liệu càng cao cấp mà kể cả dược liệu cao cấp đôi khi cũng cần thời gian để hồi phục. Đạt cấp thần đế lại trải qua trận đánh kia mà không có đỉnh cấp đan dược thì thời gian hồi phục tính bằng tỷ năm chứ không hề ít giống như Nguyên Trần không phục dụng tý đan dược nào cũng mất cả tỷ năm mà vẫn chưa đâu vào đâu chứ không nói đến người khác.