Chương 6: Có biến
Nguyên Trần vẫn di chuyển cũng đã một thời thời gian. Bây giờ đang là mùa hè ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá. Quãng đường cũng đã rút ngắn đi già nửa mà số lượng và chất lượng man thú cấp cao đang ngày càng giảm dần thay vào đó là số lượng đông hơn vài lần man thú cấp thấp. Mặc dù đông hơn nhưng lực cảm nhận lại yếu hơn nên Nguyên Trần tăng dần tốc độ di chuyển của mình lên.
Bây giờ Nguyên Trần cần tìm một nơi để mở khí hải đả thông kinh mạch của mình chân chính bước vào cảnh giới đầu tiên hoàng mạch cảnh.
Nhưng mà điều đáng quan tâm bây giờ là tìm được một vị trí mà không bị làm phiền thì hắn mới có thể bắt đầu được. Ngoài ra việc đả thông kinh mạch cần có một loại linh dịch được gọi là tẩy tủy linh dịch. Linh dịch này là cần thiết bởi tại Hoàng mạch cảnh thì lượng linh khí mà võ giả có là không nhiều mà hoạt tính của linh mạch lại yếu nên là không thể tự đả thông được. Ngoài ra dược tính của tẩy tủy linh dịch không những có tác dụng như chất tẩy rửa làm sạch rồi đả thông kinh mạch mà còn tăng độ bền dẻo và tính linh hoạt của kinh mạch khiến cho kinh mạch có cường độ cao hơn mặc dù công năng này không cao nhưng vẫn có.
Mặc dù Nguyên Trần có khá nhiều linh dược nhưng vẫn còn thiếu linh dược chủ chốt của tẩy tủy linh dịch. Tuy loại linh dược này không được gọi là hiếm nhưng mà cũng không phải cỏ dại nên là thay vì chạy khắp rừng tìm thì đi vào một tòa thành nào đó là có luôn.
Ngoài ra hiện tại việc đả thông kinh mạch để tiến cảnh cũng không quá quan trọng nên là cứ để đến văn minh nhân loại rồi tính cũng không sao. Bây giờ miễn không gặp man thú quá mạnh thì Nguyên Trần vẫn dư sức thoát thân.
Nguyên Trần vừa di chuyển cũng chú ý xem xung quanh đây có tổ của man thú phi hành như chim chóc gì không để còn kiếm một con cưỡi cho nhanh. Vì dù sao hiện tại vẫn đang ở khu vực này man thú vẫn toàn cấp 3 cấp 4 nên chỉ có tìm được tổ của bọn nó rồi mới có thể lén dùng minh văn khống chế bọn chúng. Chứ giờ Nguyên Trần vẫn chỉ có thể chạy thoát khỏi bọn nó khi bị đuổi chứ không đủ mạnh để đánh chứ đừng nói áp chế mấy con man thú cấp cao như này.
Bạch lôi thánh hùng bị Nguyên Trần g·iết là 1 phần nhờ Tịnh diệt thần hỏa quá đáng sợ ngoài ra Bạch lôi thánh hùng cũng yếu vỡi ra rồi nên thánh uy không còn nổi một góc khi cường thịnh nên mới cho Nguyên Trần cơ hội chứ bình thường Nguyên Trần không có cửa đến gần nó chứ đừng nói làm nó b·ị t·hương. Nhưng mà đỏ cái là đúng người đúng thời điểm nên là Nguyên Trần chỉ có thể “bạn đen lắm mình xin!”.
Vào mấy ngày sau Nguyên Trần đang dừng trên ngọn của một cây đại thụ cao hơn 70 mét thì thấy động tĩnh lạ. Một bầy man thú cấp 1 lại di chuyển trong khu sâu thế này.
Từ tán cây Nguyên Trần nhìn xuống thầm đánh giá. Một bầy thương lang. Tạm thời chỉ thấy toàn thương lang cấp 1 nhưng thương lang xuất hiện ở khu vực này thì nói rõ là ít nhất con đầu đàn cũng phải là man thú cấp 2 là ít. Chỉ là không biết bầy Thương lang này săn gì không biết.
Thương lang là một loài man thú sống theo bầy mà trí tuệ của chúng được coi là khá cao trong các loài man thú. Mặc dù vẫn chưa đủ để sánh được với các sinh linh trí tuệ bậc cao nhưng từ việc có thể phân chia rõ ràng công việc lúc đi săn là thấy trí tuệ chúng cao thế nào rồi. Tỷ lệ đi săn thành công của loài này rất là cao hiếm có con mồi nào thoát được khỏi hàm răng của chúng cả. Tốc độ nhanh, độ linh hoạt cao, khứu giác và thính giác nhạy bén cộng thêm việc đánh hội đồng nữa điều đó là nỗi ám ảnh cho các võ giả đi gặp một bầy thương lang tập kích.
Qua một lúc quan sát Nguyên Trần để ý thấy bầy sói này di chuyển rất chậm khoảng cách lại dàn trải nếu để ý thì nhìn như một vòng cung hơn nữa lại còn cùng nhìn về 1 điểm nữa.
Nguyên Trần với kinh nghiệm phong phú đoán là lại có man thú đánh nhau nên bọn lang này đang đợi để xử gọn mấy con man thú đấy sau khi có một con thắng. Đúng là ngao cò tranh đấu còn ngư ông đắc lợi.
Nguyên Trần vẫn ngồi trên quan sát thầm than là không biết con nào đen thế thì từ xa bắt đầu có tiếng động vang lên. Nguyên Trần cảm thấy có gì đó sai sai rồi vì tiếng vang truyền đến tuy nhỏ nhưng rõ ràng không phải là tiếng của man thú và là tiếng sắc lạnh của binh khí chạm vào nhau.
Nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau Nguyên Trần nghĩ ngay đến chuyện g·iết người đoạt bảo của bọn sơn tặc và mấy anh tài hẹn nhau vào rừng để giải quyết ân oán. Nhưng mà đen cho bọn này là bị một bầy mấy trăm con thương lang mai phục mà không biết.
Tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau ngày càng to mà bóng của mấy con Thương lang lại càng xa.
Tiếng binh khí v·a c·hạm dần dần rõ ngoài ra bắt đầu nghe thấy một chút tiếng nam tử cười mắng cùng chửi nhau xen lẫn tiếng nữ tử quát tháo còn có thi thoảng là tiếng cây đổ nữa.
Một lúc sau chiến trường còn cách Nguyên Trần hơn 500 mét cộng thêm kha khá cây bị chặt đổ nữa nên từ trên cao hắn có thể trông thấy một phần của chiến trường. Dựa theo sự ẩn hiện thì Nguyên Trần đoán được là có khoảng 37 người đang ẩ·u đ·ả. Chia thành 2 phe một bên chiếm phần đông hơn xíu hai mấy người mặc đồ màu tối hơi lôi thôi có phần rách nát Nguyên Trần đoán có lẽ là sơn tặc hay thổ phỉ gì đấy. Một bên ít hơn xíu mười mấy người mặc cùng chung một kiểu thanh bào. Nguyên Trần nhìn qua đoán là có lẽ là từ một tông môn nào đó đi ra. Có lẽ là kiểu mấy đệ tử trong tông môn nhận nhiệm vụ tìm thảo dược hay săn thú gì đó ra ngoài bị sơn tặc, thổ phỉ chặn đường chấn lột.
Chuyện này xảy ra mỗi ngày, Nguyên Trần biết cũng đã nhiều rồi. Mặc dù trải qua nhiều rồi nhưng mà giữ vững tinh thần có biến là phải hóng sướng nhất uống trà đá xem đánh nhau nên là Nguyên Trần không can dự cũng chẳng đi đâu cả cứ ngồi trên tán cây mà xem hai bên dã nhau rồi đánh giá thôi.
Hai bên đánh nhau rất là hăng máu nhìn qua tất cả đều là hoàng mạch cảnh võ giả. Mà Hoàng mạch cảnh nói riêng và tứ cảnh đầu nói chung chia làm bảy tiểu cảnh giới. Từ thấp đến cao lần lượt là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tiểu cực vị, trung cực vị, đại cực vị và viên mãn.
Tùy vào công pháp tu luyện mà mỗi người sẽ đột phá vào thời điểm khác nhau. Ví dụ như Hoàng mạch cảnh đột quá dựa trên số lượng kinh mạch mở ra. Người nào công pháp yếu kém thì mở hai kinh mạch đã đột phá lên hoàng mạch cảnh trung kỳ rồi. Còn có người cần mở đến 4 kinh mạch thì mới đột phá. Nói chung là trong hoàng mạch cảnh cảnh giới càng thấp mà mở được càng nhiều kinh mạch thì càng mạnh.
Đặc biệt trong số người đang tẩn nhau dưới kia Nguyên Trần thấy thì phần nhiều những người thanh bào đều là hoàng mạch cảnh tiểu cực vị trong khi chỉ có 3 người là trung cực vị mà trong đám sơn tặc thổ phỉ kia thì cơ bản toàn là trung cực vị. Vậy mà hai bên vẫn đánh nhau tương đối tương xứng đặc biệt thanh niên cầm thương là đang một cân 4 mà vẫn không rơi vào hạ phong.
Nhìn sơ qua là thấy mặc dù cảnh giới thấp hơn nhưng mà đám người thanh bào cơ bản công pháp tu luyện cao thâm hơn nhiều nên lực chiến không yếu gì hơn đám thổ phỉ sơn tặc.
Một tên dáng vẻ gầy gò tay cầm một thanh đao, thân mặc một bộ quần áo màu đen quầng mắt thâm, khuôn mặt hốc hác cười nói:
-Các ngươi chống đỡ được lâu nữa? Ta khuyên các ngươi thúc thủ chịu trói còn có một đường sống. Các ngươi phải biết người của bên ta chả mấy chốc mà chạy được đến đây.
Một tên khác béo tròn trùng trục mỗi tội mặc bộ đồ hơi có rách nát tý giống như vừa mới trấn được của đứa ăn mày nào đó. Khuôn mặt hiện rõ võ tham lam và háo sắc cười một điệu cười khiến cho bao cô gái phải lạng sống lưng:
-Đao kiếm không có mắt, chỉ cần các ngươi giao thủy linh thảo cho ta rồi để lại mấy vị mỹ nữ này ở lại hầu hạ bọn ta thì các ngươi còn có đường sống. Bằng không các ngươi sẽ bỏ xác lại đây.
Nam tử thánh viện giận đến mức trán nổi hắc tuyến gầm lên:
-Mấy tên thổ phỉ các ngươi đang tìm c·ái c·hết, ta chính là học viên từ Tử Dương thánh viện, đừng đui mù khôn hồn thì cút đi đừng để ta quay về bẩm báo lại cao tầng quét sạch đám các ngươi.
Hai bên cứ vừa đánh nhau vừa lời qua tiếng lại làm Nguyên Trần thấy buồn cười hết sức. Đặc biệt thanh niên cầm thương kia không biết não có vấn đề gì không hay lại công tử nhà nào. Đánh nhau với mấy tên thổ phỉ này nếu không mạnh hơn hẳn bọn nó thì đừng nghĩ đến việc lấy thế lực đằng sau uy h·iếp bọn nó. Không uy h·iếp còn có cửa mà chạy. Uy h·iếp rồi thì bọn kiểu như sơn tặc thổ phỉ này đánh càng hăng mà con đường sống của ngươi lại càng hẹp vì bọn nó là thổ phỉ mà.
Đúng như dự đoán bên thổ phỉ kia sau khi nghe lời uy h·iếp có hơi khựng lại nhưng ngay sau đó đánh lại càng hăng hơn. Vì bọn nó biết để cái đám này có đứa nào trốn thoát thì bọn nó chỉ có đường c·hết. Vì cái thế lực kia không phải là thứ bọn nó có thể chọc vào.
Nguyên Trần bên trên vừa ngán ngẩm đến chịu mấy thanh niên mới nhú. Đúng là không có kinh nghiệm sống gì cả. Giờ cứ im im vừa đánh vừa lùi có khi còn có cơ hội thoát. Hơn nữa cùng một tông môn mà đánh chả có chiến thuật gì cả toàn thân ai người đấy lo. Còn không bằng bọn thổ phỉ kia đánh nhau lâu ngày còn có chút kỹ chiến thuật khi đánh hội đồng.
Nguyên Trần đoán có lẽ một lúc nữa là bên thổ phỉ sẽ bắt đầu áp đảo rồi dần thắng. Bởi vì Nguyên Trần để ý có một cô nhóc trông qua cũng mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi thôi mà bị một thằng cha nào đó cầm đại đao dồn đánh.
Nghĩ đến đây Nguyên Trần bắt đầu đảo mắt đi tìm cô nhóc đấy mãi không thấy. Đang cảm thấy không ổn thì rắc một phát.
Cái cây cổ thụ cao mấy chục mét mà Nguyên trần đang ngồi bắt đầu đổ.