[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 98: Hai Đứa Lĩnh Chứng Rồi À?




Cùng Vương Nguyên vui vẻ trải qua một bữa sinh nhật nên hôm nay tâm trạng Vương Tuấn Khải cực tốt. Anh vừa thức dậy thì đã ôm Vương Nguyên đi tẩy rửa thân thể rồi giúp cậu mặc lại quần áo xong thì mới đánh thức cậu.

"Bé cưng dậy thôi, em phải dùng bữa." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ nhẹ lên mặt cậu nói.

"Um...bế em đi, em mệt quá." Vương Nguyên mệt mỏi nói.

Giống như những lần trước, Vương Tuấn Khải bế cậu xuống nhà dùng bữa xong thì bế cậu ra ngoài vườn nằm nghỉ.

"Em nghỉ ngơi đi nhé, anh có việc phải ra ngoài." Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu nói.

"Vâng, à em có mua quà sinh nhật cho anh để ở trên bàn á. Hôm qua còn chưa kịp tăng anh." Vương Nguyên nói.

"Vậy khi nào về anh sẽ xem nhé, em nghỉ ngơi đi, anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi cho Trình Hâm giúp em nhé."

"Vâng." Vương Nguyên gật đầu nói.

Vương Tuấn Khải giúp cậu đắp lại chăn rồi cũng lái xe rời đi. Vương Tuấn Khải lái xe đến Hắc Bang liền đi vào phòng làm việc gặp Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Có chuyện gì sao?" Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi.

"Vâng, chuyện của Vương Gia đã điều tra ra rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

"Thật?" Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc hỏi lại.

"Vâng." Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu khẳng định.

"Nói xem nào."

"Jon Wang là con trai cả của Vương Tần tên thật là Vương Thành Mục. Và thân thế thật sự của Vương Gia chính là Wang Tộc. Năm đó Wang Tộc phân tranh nên Vương Tần đã tách ra thành lập Vương Gia. Mãi cho đến sau này Wang Tộc suy yếu, không còn ai kế thừa thì con trai cả của ông ấy tức là cha ruột của anh Jon Wang mới quay về kế thừa. Vì không muốn người ngoài biết nhiều về gia tộc lâu đời của nhà anh nên mới bày ra chuyện của mẹ anh. Sau đó như thế nào thì anh cũng đã biết hết rồi. À còn nữa, Vương Thành An không có ý chiếm Vương Gia đâu. Chuyện về đôi chân anh là do Kiều Lục Hi một mình bày kế, bởi vì sợ anh phát hiện bí mật của họ." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.



"Thảo nào ngày đó ông nội anh lại nói như vậy. Vậy em nói xem Tổ Chức X người cầm đầu thật sự mà ai?"

"Là ông nội anh Vương Tần, chuyện về Hoa Hồng Sắc được cấy lên người của Nguyên Nguyên là do chủ ý của mẹ anh, ông nội anh hoàn toàn không biết."

"Vậy sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu nói.

"Vâng, vậy tiếp theo đây anh dự tính như thế nào? Tiếp tục vì trả thù hay dừng lại?"

"Tạm thời anh chưa có quyết định, Thiên Tỉ chuẩn bị cho anh một chút về buổi đấu giá ngày mai ở Ngạn Gia.

Nói với Tử Dật chuẩn bị ngày mai theo anh đến buổi đấu giá." Vương Tuấn Khải nói.

"Được, em sẽ sắp xếp." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Đối với Vương Tuấn Khải hiện giờ chuyện quan trọng hàn đầu chính là giải độc Hoa Hồng Sắc trong người Vương

Nguyên đã. Những chuyện ân oán gì đó để sau khi sức khỏe của Vương Nguyên ổn định rồi mới tính tiếp được.

"Ừm, vậy em sắp xếp đi. Anh đi trước." Vương Tuấn Khải nói xong liền rời đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải đi khuất thì mới nhớ ra, khốn kiếp công việc của anh vẫn còn chất đống kia kìa tại sao không giải quyết mà bỏ đi như vậy? Vương Tuấn Khải thật là đáng ghét mà, cứ dồn hết công việc lên đầu Dịch Dương Thiên Tỉ như vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng.

Vương Tuấn Khải rời khỏi Hắc Bang liền lái xe quay lại Nguyệt Thự, hôm nay anh không đến công ty đâu chỉ muốn ở nhà với Vương Nguyên thôi, nếu không phải Dịch Dương Thiên Tỉ nói có chuyện gần bàn với anh thì anh cũng chẳng có thèm ra ngoài đâu.

Vương Tuấn Khải về đến Nguyệt Thự cũng không vội đi quấy rầy Vương Nguyên nghỉ ngơi mà chạy lên phòng xem thử quà mà cậu tặng anh.



Vương Tuấn Khải nhìn hộp vuông dài màu đen trên bàn thì cũng mở ra xem, bên trong là một cây bút mày xanh lam, bên trên nắm bút còn khắc một chữ K là chữ cái đầu tiên của tên anh.

Vương Tuấn Khải nhìn cây bút xong rồi thì đóng lại để đó, còn anh thì đi xem thử Vương Nguyên. Giờ này cũng đã hơn 14 giờ chiều rồi, cũng không biết là cậu đã thức chưa.

Vương Tuấn Khải đi ra vườn nhìn thấy Vương Nguyên đang nói chuyện vui vẻ với Đinh Trình Hâm thì đi đến.

"Nói chuyện gì mà trông vui vẻ thế hửm?" Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên nói.

"Á, anh về rồi. Trình Hâm nói đợi sau khi anh giải quyết xong chuyện của Vương Gia thì sẽ cùng Gia Kỳ kết hôn đó." Vương Nguyên vui vẻ nói.

"Hai đứa lĩnh chứng rồi à?" Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Đinh Trình Hâm hỏi.

Đinh Trình Hâm gật đầu.

"Phải, đã lĩnh chứng rồi. Nhưng mà Gia Kỳ đã nói bên phía cảnh sát rồi, sẽ không tiết lộ thông tin em còn sống ra ngoài."

"Không sao, đợi anh một thời gian nữa. Chuyện của Nguyên Nguyên xong rồi anh sẽ giải quyết chuyện của

Vương Gia để hai đứa sớm ngày tổ chức lễ cưới." Vương Tuấn Khải nói.

"Thật ra em và Gia Kỳ cũng không vội, bọn em định qua năm mới tổ chức lễ cưới, anh cũng không cần gấp gáp đâu. Dù sao thì em và Gia Kỳ cũng còn nhỏ không vội tổ chức lễ cưới nên anh đừng lo lắng." Đinh Trình Hâm ngượng ngùng sờ sờ mũi nói.

"Tùy em thôi, nhưng mà về Mã Tộc rồi thì đừng để họ ức hiếp." Vương Tuấn Khải nói.

"Em biết rồi." Đinh Trình Hâm gật đầu nói.

"Vậy anh không làm phiền nữa, em và Nguyên Nguyên nói chuyện đi anh lên thư phòng giải quyết công việc."

Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng rời đi để hai người nói chuyện.