[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 74: Đừng Cưng Chiều Em Quá Em Sẽ Sinh Hư




Vương Tuấn Khải lái xe đến Tập Đoàn W liền mở cuộc họp gấp, tất cả những người nắm chức quyền trong Tập Đoàn W cũng rất nhanh đều chạy đến. Vương Tuấn Khải đợi mọi người đều đến đủ rồi thì cũng lên tiếng.

"Á Hiên, trong vòng 3 ngày em âm thầm đánh sập Đinh Thị cho anh." Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

"Vâng." Tống Á Hiên gật đầu nói.

"Hạo Tường em đợi cổ phiếu của Đinh Thị hạ giá thì mua lại hết toàn bộ cho anh. Sau đó, giao Đinh Thị lại cho Trình Hâm phát triển." Vương Tuấn Khải nói, lần này anh chắc chắn sẽ ra tay.

"Được." Nghiêm Hạo Tường gật đầu.

"Chuỗi quán Bar tạm thời sẽ để cho Tuấn Lâm phụ trách, Gia Kỳ em lo việc của Hắc Bang." Vương Tuấn Khải nói.

"Được, chiều em sẽ nói sơ qua công việc cho Tuấn Lâm." Mã Gia Kỳ nói.

"Còn lại vẫn như cũ, à Thiên Trạch em qua chỗ của Tử Dật đi, qua đó Tử Dật sẽ nói em biết cần phải làm gì."

Vương Tuấn Khải nói.

"Vâng" Lý Thiên Trạch nói.

"Được rồi, không còn việc gì nữa thì tất cả đều ra ngoài đi. Gia Kỳ, Diệu Văn hai đứa ở lại." Vương Tuấn Khải nói.

Mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ đối với hành động của Vương Tuấn Khải tuy khó hiểu nhưng cũng chẳng dám làm trái lời mà đều rời đi chỉ có Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ ở lại.

Sau khi mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi hết rồi Vương Tuấn Khải mới lạnh nhạt lên tiếng.

"Gia Kỳ, chuyện anh nói em đã làm đến đâu rồi?"



"Đã xong, bên kia đã đồng ý." Mã Gia Kỳ nói.

"Diệu Văn, em điều tra được chưa?" Vương Tuấn Khải nhìn Lưu Diệu Văn nói.

"Được rồi, trụ sở của Tố Chức X năm ở khu rừng phía nam, đường đi vào sẽ có 4 nhóm vệ sĩ canh, cửa lớn có rất nhiều bẫy." Lưu Diệu Văn nói.

"Tốt, vẽ sơ đồ cho ngày mai giao đến chỗ anh." Vương Tuấn Khải nhếch môi nói.

"Vâng." Lưu Diệu Văn nói.

"Gia Kỳ, tối 23 giờ đến chỗ anh, em sẽ đi cùng anh đến gặp người kia." Vương Tuấn Khải nói.

"Được." Mã Gia Kỳ nói.

"Được rồi, hai đứa cũng về làm việc đi." Vương Tuấn Khải phất tay nói.

Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn nghe Vương Tuấn Khải nói vậy cũng rời đi.

Vương Tuấn Khải nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình anh thì ánh mắt cũng trùng xuống, anh xoay người nhìn ra cửa kính lớn. Vương Tuấn Khải nhìn dòng người tấp nập ở bên dưới cũng chìm sâu vào suy nghĩ của anh.

Anh vốn dĩ có thể cùng Vương Nguyên an nhàn mà sống nhưng bây giờ thì sao chứ?

Anh đã từng chút từng chút một lúng sâu vào con đường trả thù, còn hại cậu bị cấy hoa hồng sắc vào người. Nếu như Ngao Tử Dật không thể nghiên cứu thành công thuốc giải thì như thế nào đây? Anh sẽ mất cậu sao?

Nghĩ đến đây, nước mắt của Vương Tuấn Khải bất giác rơi xuống kéo theo Vương Tuấn Khải thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh đưa lau đi giọt nước mắt kia rồi cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp mà sang phòng làm việc giải quyết công việc.

Buổi trưa, Vương Tuấn Khải giải quyết công việc xong thì cũng về lại Nguyệt Thự. Anh vốn định về sớm dùng cơm với Vương Nguyên nhưng giờ này đã hơn 11 giờ rồi về đến Nguyệt Thự cũng đã gần 12 giờ rồi, cũng chẳng biết



Vương Nguyên đã dùng bữa rồi hay chưa.

Rời khỏi công ty Vương Tuấn Khải dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà quay trở về Nguyệt Thự. Vương Tuấn Khải vừa về đến Nguyệt Thự đã nhanh chân chạy ra vườn xem thử Vương Nguyên đã vào nhà chưa mà không vào nhà trước, kết quả anh đoán không sai đứa nhỏ kia vẫn còn đang ngủ ở ngoài vườn.

Vương Tuấn Khải đi đến chỗ của Vương Nguyên, anh lây tỉnh cậu.

"Bảo bối dậy thôi, em phải dùng cơm trưa."

"Um, Khải anh về từ khi nào vậy?" Vương Nguyên mơ màng hỏi.

"Anh vừa về, nào ôm anh đi anh bế em vào trong."

Vương Nguyên nghe xong cũng lười biếng ngồi dậy vòng hai tay qua cổ Vương Tuấn Khải ôm lấy anh. Vương Tuấn Khải cũng thuận thế của cậu bế cậu vào trong rồi cùng cậu dùng bữa trưa. Thức ăn bữa trưa cũng như bữa sáng vậy thôi, đều là những món bồi bổ cho sức khỏe của Vương Nguyên là nhiều.

Vương Tuấn Khải múc canh hải sâm bào ngư đưa cho Vương Nguyên ăn trước, còn anh thì tách thịt cá ra khỏi xương cho cậu dùng. Vương Nguyên nhận lấy canh và thịt cá từ anh rồi cũng bắt đầu ăn, cậu còn không quên nói anh.

"Anh cũng ăn đi không cần giúp em đâu, em có thể gắp thức ăn."

"Không sao, em ăn đi hết thì anh lại gắp cho em. Em đang bị thương hạn chế cử động mạnh đi." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Hưm.... được rồi anh cũng ăn đi đừng chiều em quá, em sẽ sinh hư."

"Được, đều nghe lời em hết có được chưa." Vương Tuấn Khải cười nói rồi cũng tập trung ăn phần ăn của mình.

Vương Nguyên nhìn thấy anh tập trung ăn rồi thì cũng mỉm cười mà ăn thức ăn của mình. Cậu biết anh lo lắng cho cậu, nhưng cậu cũng không muốn anh vì chăm lo cho cậu mà quên đi bản thân anh được.

Sau khi dùng bữa xong, Vương Tuấn Khải bế cậu ra sofa ngồi xem tivi. Anh thì ngồi còn cậu thì nằm trên đùi anh được anh đút nho và dâu tây cho ăn. Vương Nguyên vừa xem tivi vừa ăn trái cây anh đút thì vui vẻ mỉm cười, nói thật thì cậu rất thích được anh yêu thương như vậy.