Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khải Giáp Chiến Binh

Chương 46: Bạch Kình, Tuyết Lang, Bạch Hạc




Chương 46: Bạch Kình, Tuyết Lang, Bạch Hạc

La Hồng Trần khi nhận được cuộc gọi của thiếu niên đó ngay lập tức xoay người nói với Bắc Vô Song:

“Xem ra chúng ta đã chậm một bước Long Thần đã biến mất”

Bắc Vô Song tiếp lời:

“Sáng hôm nay hắn vẫn còn ở trong Khải Giáp Học Viện, chắc có lẽ vừa mới đi”

“Ngươi lập tức triệu tập đội chiến đấu đặc biệt và gọi thêm cả An Tiểu Linh, An Tiểu Tuyết và Triệu Tinh Hà đến trước cổng chờ ta”

La Hồng Trần cũng không nói nhiều gật đầu lập tức xoay người rời đi, An Thần Thiên đứng lên vươn vai duỗi thẳng lưng nhìn Bắc Vô Song nói:

“Xem ra chúng ta đã có việc để làm rồi”

Một lúc sau, Bắc Vô Song cùng An Thần Thiên đã đi đến trước cổng Khải Giáp Học Viện lúc này trước cổng đã có mặt đông đủ bao gồm đội chiến đấu đặc biệt đứng trước đội là ba người An Tiểu Linh, An Tiểu Tuyết và Triệu Tinh Hà không những thế Lãnh Phong, Lâm Lang Lôi và La Hồng Trần cũng có mặt có thể nói việc tìm kiếm Long Thần vô cùng quan trọng.

Bắc Vô Song nhìn một lần những người xung quanh nói:

“Đội chiến đấu đặc biệt bao gồm 300 thành viên tinh nhuệ, chia ra ba hướng 100 người về hướng bắc, 100 người về hướng nam, 100 người về hướng tây dùng tốc độ nhanh nhất tìm thấy Long Thần”

“Rõ”

Đội chiến đấu đặc biệt ngay lập tức trả lời với âm thanh hùng hồn, Bắc Vô Song gật đầu tỏ ý hài lòng, sau đó hắn xoay người về phía ba người An Tiểu Linh, An Tiểu Tuyết, Triệu Tinh Hà nói:

“Hướng đông còn lại giao cho ba người các ngươi đừng làm cho ta thất vọng, ngay khi phát hiện không được lỗ mãng ngay lập tức thông báo cho ta”

“Rõ”

Ba người Triệu Tinh Hà cũng lập tức gật đầu, Bắc Vô Song lại ngẩng đầu lên nói:

“Lập tức hành động”

Tiếng nói hắn vừa dứt vốn đang đông đúc ở trước cổng Khải Giáp Học Viện giờ chỉ có đám người Bắc Vô Song, An Thần Thiên, Lãnh Phong, Lâm Lang Lôi và La Hồng Trần mà thôi.

Ngay lúc này cách không xa về hướng nam của Khải Giáp Học Viện một thanh niên gương mặt thanh tú mang theo một vệt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy, thanh niên này chính là Long Thần, lúc này hắn không còn mặc đồng phục của Khải Giáp Học Viện nữa mà mặc một cái áo khoác màu đen phía sau có hình một con sói màu trắng đứng giữa một cánh đồng tuyết.

Hắn nhìn về phía Khải Giáp Học Viện nở một nụ cười, trong tay của hắn có một cái usb, hắn tiếp tục bước đi về phía trước.



Cách hắn không xa một nhóm người khoảng 100 người mặc đồng phục màu trắng của Khải Giáp Học Viện bọn hắn đang đi tìm Long Thần, bọn hắn cứ tiếp tục tìm kiếm đang đi về phía trước đột nhiên có một tên trong đám người thét lên nói:

“Nhìn kìa phía trước có người”

Nghe được có người hét lên phía trước có người mọi người trong đội ngay lập tức ngẩn đầu nhìn lên phía trước, thì đúng thật phía trước có một bóng người đang ngồi trên mỏm đá, có một người trong đội đi ra hỏi chuyện:

“Người phía trước là ai?”

Nhưng hắn đã phí công rồi người phía trước hoàn toàn không trả lời câu hỏi của hắn, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người, ngươi kia thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình từ từ lấy đèn gọi sáng về phía bóng người đó.

Khi thấy được khuôn mặt của người đó hắn sửng sốt một hồi nói:

“Đây chính là Long Thần”

“Cái gì?”

Cả đội cùng hét lên một tiếng kinh ngạc bởi vì người mà bọn hắn đang tìm kiếm đang ở trước mặt bọn hắn mà bọn hắn không hề hay biết, hơn nữa Long Thần biết bọn hắn đang tìm kiếm hắn, hắn dĩ nhiên không chạy hơn nữa còn ngồi sẵn giống như đang đợi bọn hắn.

Long Thần lúc này từ trên mỏm đá nhảy xuống mặt đất hai tay hắn bỏ trong túi quần ngước đầu trên lên nhìn các thành viên của đội chiến đấu đặc biệt nở một nụ cười, hắn xoay cổ của hắn phát ra tiếng xương v·a c·hạm làm cho các thành viên của đội chiến đấu đặc biệt sởn cả gai ốc.

Long Thần nở nụ cười nói:

“Lâu rồi không đánh nhau cũng nên khởi động trước trận chiến”

Cả đội chiến đấu đặc biệt đều mắt chữ o mồm chữ u nhìn lẫn nhau, bọn hắn không nghe lầm chứ Long Thần muốn một mình độc chiến 100 người bọn hắn, nhưng mà không đợi bọn hắn kịp nói gì Long Thần đã xuất hiện trước bọn hắn dùng khủy tay đấm thẳng người phía trước làm cho người đó nằm xuống đất b·ất t·ỉnh.

Lúc này đội chiến đấu đặc biệt mới lấy lại tinh thần, một thành viên trong đội nói:

“Xong lên”

Từng người từng người xong vào t·ấn c·ông Long Thần, nhưng không người nào chạm tới hắn, hắn dùng khủy tay đánh một tên đang xông thẳng tới hắn, ngay lập tức có thêm một tên xuất hiện phía sau Long Thần xoay người tung cước về phía sau lại một tên nằm xuống nhưng vẫn chưa kết thúc.

Người này ngã xuống lập tức người đằng sau áp sát vào người Long Thần lúc này Long Thần đã bị khóa chặt bởi một đám người tất cả đều cố gắng trấn áp hắn, nhưng khi đám người đã ôm chặt hắn dưới đất cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc Long Thần đột nhiên từ ở trung tâm đám người nhảy lên không trung cách xa đoàn người một chút.

Khi vừa đáp xuống đất hắn thủ thế theo võ thuật của Muay Thai hai tay để thẳng đứng cao hơn đầu, chân phải làm trụ chân trái cong lên, hắn xông vào đám người dùng khủy tay và khủy chân t·ấn c·ông từng người.

Sau một thời gian Long Thần tung một cước về phía đầu của một người, người đó gục xuống lúc này Long Thần dừng lại bởi vì xung quanh hắn bây giờ là 100 người đang nằm dưới đất mà hắn không hề có một v·ết t·hương trên người, hắn khuôn mặt vô hỉ vô bi tiếp tục đi về phía trước.



Ở dưới đất có một cái bộ đàm đang bắt sóng và từ trong bộ đàm phát ra tiếng nói của Bắc Vô Song:

“Đội chiến đấu đặc biệt phía nam nghe rõ trả lời”

Đương nhiên là không ai có thể trả lời hắn bởi vì toàn đội đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh không hề có người nào để có thể trả lời hắn.

Ở Khải Giáp Học Viện Bắc Vô Song cầm bộ đàm hắn nhíu mày ngày càng sâu, hắn vừa rồi gọi cho tất cả các đội ở các phía và không hề có ai trả lời hắn, hắn trầm tư một chút rồi nói với những người còn lại nói:

“Tất cả chúng ta cũng nên xuất phát thôi”

Lời nói Bắc Vô Song vừa chấm dứt thì ngay lập tức những bóng người ở trước cổng Khải Giáp Học Viện biến mất chỉ để lại tiếng gió rít gào.

Bọn hắn đi về phía nam khi vừa tới đây đập vào mắt bọn hắn là toàn đội đều b·ị t·hương nằm ở dưới đất bất động, Lãnh Phong đi về phía một người nằm xuống đặt tay lên cổ của người đó sau một lúc nói:

“Tất cả chỉ là b·ất t·ỉnh”

La Hồng Trần cũng làm hành động giống Lãnh Phong và nói:

“Đây cũng như vậy”

Bắc Vô Song trầm tư một lúc rồi nói:

“Gọi người mang bọn hắn trở về trị thương”

“Chúng ta tiếp tục đi về hướng khác”

Ở hướng bắc về phía nhóm người Bắc Vô Song đã tới nơi và khung cảnh cũng không khác gì so với hướng nam tất cả đội 100 ở hướng bắc cũng nằm bất động ở dưới mặt đất, nhóm người Bắc Vô Song thấy được khung cảnh như thế này nhíu mày càng sau.

“Khụ khụ”

Trong lúc nhóm người Bắc Vô Song đang trầm mặc thì một tiếng ho phát tan sự trầm mặc của bọn hắn, bọn hắn xoay người thì thấy có một người nằm ở dưới mặt đất còn thanh tỉnh Lãnh Phong lập tức tới chỗ của hắn đỡ hắn dậy nói:

“Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

“Ai là người gây ra, đối phương có bao nhiêu người”

Người đó hắn đôi mắt của hắn nặng trịt hắn cố gắng mở mắt khi nhìn thấy đám người Bắc Vô Song hắn cố gắng mở miệng nói:



“Một... nữ nhân… đã… đánh… bại cả… đội”

“Chỉ có một nữ nhân tiêu diệt toàn bộ đội chiến đấu Khải Giáp Học Viện?”

“Ngươi có nhận ra dáng người của người đó”

“Người… đó là… Mai… lão sư”

Nói đến đây người đó cũng chịu không nổi mà ngất xỉu trong bàn tay của Lãnh Phong, Lãnh Phong đặt hắn nằm xuống mặt đất đứng lên nhíu mày nói:

“Mai Tuyết Yên, ngay cả nàng ta cũng là phản bội sao?”

Đoàn người trầm mặc một hồi thì Bắc Vô Song mở lời nói:

“Còn hướng tây chúng ta cần phải đi ngay lập tức có lẽ còn kịp”

Đám người gật đầu bọn hắn lập tức xuất phát về hướng tây nhưng khung cảnh vẫn không khác gì toàn bộ đội chiến đấu đặc biệt ở đây đều bị hạ, Bắc Vô Song lấy bộ đàm ra liên lạc với đám người An Tiểu Linh nhưng bộ đàm lại không thể bắt được sóng, hắn nhíu mày nói:

“Có lẽ Triệu Tinh Hà, An Tiểu Linh và An Tiểu Tuyết cũng xảy ra chuyện rồi”

“Chúng ta cần phải đi đến chỗ bọn hắn ngay lập tức”

Ở hướng đông An Tiểu Linh, An Tiểu Tuyết và Triệu Tinh Hà ba người bọn hắn đang thở dốc mà phía trước bọn hắn có ba bóng người lần lượt là ở bên trái một thiếu niên mặc chiếc áo khoác đen phía sau có một con cá voi đang bơi giữa biển, ở giữa một thanh niên mặc áo khoác đen phía sau là một con chó sói màu trắng đứng giữa đồng tuyết và cuối cùng bên phải là một nữ nhân mặc chiếc áo khoác đen phía sau lưng là một con hạt màu trắng đang uống nước.

Ba người này lần lượt là Giang Nam biệt hiệu Bạch Kình, Long Thần biệt hiệu Tuyết Lang và Mai Tuyết Yên biệt hiệu Bạch Hạt ở trong tay bọn hắn bây giờ mỗi người cầm một cái Ngọc Hồn Thú nhưng không phải Ngọc Hồn Thú của bọn hắn mà là của đám người Triệu Tinh Hà.

Ba người An Tiểu Linh trong lúc bất cẩn đã bị ba người Long Thần lấy cắp Ngọc Hồn Thú làm cho bọn hắn không thể nào triệu hoán được Khải Giáp, Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm về phía ba người Long Thần nói:

“Ba người các ngươi hai người là học sinh của Khải Giáp Học Viện và một người là lão sư của Khải Giáp Học Viện tại sao các ngươi lại phản bội Khải Giáp Học Viện”

Long Thần lạnh lùng nhìn hắn nói:

“Ngay từ đầu chúng ta đã không phải là người của Khải Giáp Học Viện tại sao lại nói là phản bội?”

An Tiểu Tuyết nghe vậy giật mình nói:

“Không lẽ là… “

Long Thần cười nhếch mép nói:

“Cả ba người bọn ta từ 10 năm trước đã là thành viên của Hắc Ám, à không hiện giờ chỉ còn lại là Thiên Yết đội”