Khải Băng. Tôi Mới Là Chồng Em

Khải Băng. Tôi Mới Là Chồng Em - Chương 10




**** Một chút về căn bệnh của nó******

Như lời bác sĩ đã nói nó bị một căn bệnh vừa tự kỉ vừa trầm cảm vì một cú sốc. Căn bệnh này nguy hiểm là nó ko thể hiện ra ngoài. Sỡ dĩ nhìn nó ko có cái gì gọi là bệnh tự kỉ vì nó hơi vô tư và có chút lạc quan. Nó nói nhiều với hắn và mọi người là vì căn bệnh này nó sẽ chỉ tái phát khi nó cảm thấy cô đơn hoặc bị một thứ gì đó làm chấn động tâm lý như là nhớ lại cú sốc ấy và khi đó nó sẽ như một người tự kỉ, tự hành hạ chính bản thân mình và thậm chí có thể tự giết chết mình hoặc ng khác. Căn bệnh này phải chữa bằng tâm lý, nó cần tình thương đơn giản vì ko ai có thể cho nó cái tình thương mà nó cần. Anh 2, ng mà nó hy vọng nhất lại ra đi để nó lại và bật mí cho mấy bạn rằng kể từ khi anh 2 nó mất, căn bệnh này mới tái phát và nguy hiểm hơn xưa rất nhiều..... ( Mh chỉ nói được nhiêu đây thôi =))

**********************************************************

Tối..... Phòng nó.......

- Anh ta đúng là vô duyên thật mà. - nó chửi rủa hắn

- Cô nói ai- hắn bất thình lình lên tiếng

- Á... anh làm tôi giật mình đấy, biết ko vậy hả?- nó hét toáng lên

- Làm gì mà hét lên thế?- hắn bực mình

- Vào đây làm gì?- nó

- Đấy phòng tôi nhá- hắn

- Gì chứ?- nó

- Nhà tôi đấy, lạng quạng tôi cho cô ra đường giờ - hắn

- Tôi cứ tưởng ba anh làm phòng này cho tôi - nó

- Mơ à- hắn

- Ko - nó

- Tối nay tôi ngủ ở đây- hắn

- Uh kệ anh.......ế ko được ko được đâu- nó

- phòng tôi sao tôi ko được ngủ-hắn

- Thế tôi ngủ đâu giờ- nó nhăn mặt

- Ở đây luôn - hắn vẫn rất thản nhiên

- Ế nam nữ mà ở gần nhau được à- nó

- Cô là nữ à- hắn đang muốn chọc nó đây mà

- Ko đùa nhá. Tôi ngủ đâu giờ- nó

- Vậy đi, tôi ở trên, cô ở dưới- hắn

- Á, anh nói gì thế anh trên tôi dưới làm sao được- nó đang đen tối đấy

- S vậy, phòng tôi cơ mà- hắn

- Anh tính....-nó

- Tính gì hả?- hắn

- Anh mới nói- nó

- Ã, cô nghĩ gì vậy hả. Tôi bảo là tôi ở ngủ ở trên giường còn cô thì ngủ dưới sàn- hắn nhớ lại lời nói của mình

- Phù... tưởng anh..- nó

- Đầu óc đen tối- hắn

- Kệ tôi đi- nó

- Ai quan tâm đâu mà kệ. Mệt quá tôi đi tắm - hắn bước vào toilet

- Tên đáng ghét- nó nhảy lên giường, tìm tấm hình mà nó đã để ở đây.

Nhưng sao nó tìm ko thấy vậy, nó chạy đi tìm tấm hình ấy.

" Nó đâu rồi ta, sao ko thấy đâu hết vậy. KO được, ko thể để mất được"

Nó tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn ko thấy.

' Hay là nó rơi ra ngoài rồi nhỉ? " nó nhìn ra phía cửa sổ thì thấy cửa đang mở với lại nãy gió lớn nên chắc bị thổi ra ngoài rồi.

Nó mở cửa chạy xuống sân tìm, nó đi lòng vòng tìm vẫn ko thấy tấm ảnh đó đâu hết. Nó tự dưng lại khóc và tiếp tục đi tìm. TRời bắt đầu gió lớn và mưa li ti.... Nó ko quan tâm và trời bắt đầu đổ mưa to....

" Cho dù thế nào cũng phải tìm được...." Đó là suy nghĩ của nó lúc này....

Hắn đi tắm ra thì chẳng thấy nó đâu với lại trời cũng mưa to. Hắn đi xuống nhà xem nó đâu rồi nhưng lại ko thấy.

- Đi đâu rồi ta? - hắn lầm bầm

Hắn chạy ra ngoài thì thấy nó đang dầm mưa tìm cái gì đấy.

- Này, bị điên rồi sao- hắn hét to hết cỡ nhưng nó ko nghe

Hắn đành chạy ra ngoài,

- Anh bỏ tôi ra coi, bị điên à- nó la hắn

- Ai điên hả? TRời mưa ra đây làm gì hả? Vào nhà mau lên- hắn

- Tôi tìm đồ mà- nó

- Mai rồi tìm - hắn

- ko mà- nó

Sau tiếng nói ấy thì hắn ko cần nói lại nữa vì nó đã ngất trên tay hắn rồi. Hắn vội vàng bế nó vào nhà, đặt lên giường của mình và gọi bác sĩ........ Sau 5 phút thì ông bác sĩ cũng tới....

- Cô ấy ko sao đâu chỉ là bị dị ứng với nước mưa thôi. Đừng để cô ta đứng ngoài mưa hơn 1h, có thể sẽ mất mạng đấy. Vậy thôi chào cậu tôi về. - ông bác sĩ nói

- uh ông về- hắn

- Sao càng lúc lòi ra càng nhiều bệnh vậy hả? - hắn nói với nó và đương nhiên là nó ko nghe rồi

Hắn lại bước vào toilet và tắm ( khổ thật) .......

Sau khi tắm ( lại) thì hắn bước ra ngoài. Hắn đành ngủ dưới sàn vậy.

**** Nửa đêm****

Hắn chợt tỉnh giấc dậy......

- hic hic- hắn nghe tiếng khóc của ai đó

- Ai vậy, là em hả- hắn

hắn đứng dậy bật đèn lên và ng đang khóc ko ai khác ngoài nó. Nó núp mifh trong một góc phòng nà khóc nức nở.

- Sao em lại khóc vậy- hắn bước tới bên nó

Nó chợt choàng tay ôm lấy hắn, khóc trên vai hắn.

- Được rồi, nín đi. - hắn

- Ko phải như vậy mà, - nó

- Sự thật ko phải vậy mà,anh 2 ơi-nó

- Uh được rồi sự thật ko phải vậy đâu. Ngoan đi. - hắn

- Thật ko ?- nó

- Anh ns thật- hắn

- Được rồi dứng dậy và ngủ nào, mai đi học nữa. - hắn