Chương 36: Không có tin tức
Từng đợt từng đợt huyết tinh đập vào mặt, mùi tanh nồng khó ngửi, Nguyên Xương gài xuống năm cỗ t·hi t·hể mấy viên bi nhỏ, sau đó hướng Lữ Tiểu Linh nói:
“Đi thôi.”
Nguyên Xương chú ý nhìn quanh một hồi, đột nhiên nghe thấy thanh âm chém g·iết từ đằng xa vang tới thì biết đám yêu thú đang giao tranh với dong binh, nhanh chóng dẫn Lữ Tiểu Linh rời đi.
Ầm ầm ầm!
Grao grao! Grao graoo!
Phía sau bọn họ truyền đến một tiếng yêu thú gầm giận dữ, ngay lúc sắp hừng đông, là tiếng của Thiên Độc Yêu Lang, tiếp đó hàng trăm tiếng rầm rập của bước chân chạy, tựa như thiên quân vạn mã đang xung phong vậy.
Nghe một đợt âm thanh này khiến cho tim người ta đập nhanh, Nguyên Xương không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Thiên Độc Yêu Lang, Thanh Độc Yêu Lang, cả hai để thuộc một dòng là Độc Lang tộc, bọn chúng có tính kỉ luật cực cao, đặc biệt là về thời gian và phục tùng, có ánh nắng lên là nhất quyết sẽ rút lui, không bao giờ nấn ná thêm một giây, tiếng động vừa nãy chính là tiếng bước chân của đàn Độc Lang về lãnh địa của mình.
Nghe âm thanh ngày càng gần, Nguyên Xương tóm lấy Lữ Tiểu Linh còn đang đứng đơ người dưới đất trèo lên cây. Đàn sói chạy qua như n·ước l·ũ chảy, Thiên Độc Yêu Lang chạy nhanh nhất, chốc lát đã biến mất sau rừng cây.
Đợi cho đàn Độc Lang đi qua, Lữ Tiểu Linh cuối cùng cũng thở ra một hơi, hỏi Nguyên Xương:
“Nguyên ca, rốt cục là hai người Kiến Vũ và Sĩ Liên có sao không? Đêm đó chúng ta sơ sẩy quá…”
Nghe nàng nói vậy, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy ra mặt nạ của mình đeo lên.
“Cung nghênh Thiên chủ.”
Giọng nói lạnh băng của Diêm La vang lên, Nguyên Xương phớt lờ điều đó, chỉ ra lệnh:
“Kết nối ta với Thiết Hùng và Huyền Miêu.”
“Thiên chủ vui lòng chờ giây lát.”
Hệ thống Diêm La đáp một câu, Nguyên Xương sốt ruột chờ, nửa nén hương cũng không thấy đáp lời, đành tắt đi, nói:
“Không, không liên lạc được, mặt nạ của ta vẫn có thể kết nối được với mặt nạ của Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên, tuy nhiên không thấy đáp lời.”
Lữ Tiểu Linh lo lắng, lại mở mặt nạ của mình ra, cố gắng gọi.
“Thiên Hồ, kết nối với Huyền Miêu, Thiết Hùng.”
Giọng nói nữ tính bên trong vang lên:
“Kí chủ vui lòng chờ…”
“Không thể kết nối, phạm vi của mặt nạ đã vượt quá tầm phủ sóng.”
Nghe câu này, Lữ Tiểu Linh giật mình, vội vàng nói:
“Vượt khỏi phạm vi là sao? Là bao xa?”
Mặt nạ Thiên Hồ đáp:
“Mười dặm, đó là phạm vi giới hạn.”
Nguyên Xương tất nhiên nghe được lời này của Thiên Hồ, thở dài nhảy xuống bên dưới.
“Tiểu Linh, đi thôi, ngồi yên một chỗ cũng không thể tìm được hai người bọn họ.”
Lữ Tiểu Linh trong thâm tâm cũng biết thế, nhưng nếu hai người Sĩ Liên và Kiến Vũ đã rời xa phạm vi mười dặm thì quả thực có rất nhiều khó khăn.
Tính ra cả đoàn Nguyên Xương đã tới Bách tộc loạn địa này tròn một tháng, trong thời gian đó họ thuận lợi làm rất nhiều nhiệm vụ, thăng cấp từ Mộc bài dong binh đoàn thành Thiết bài dong binh đoàn. Cũng nhờ đó mà danh tiếng của Khuyết Tâm lan rất nhanh trong giới dong binh cấp thấp.
Lần này hành động là bọn họ nhận một nhiệm vụ Bính cấp, săn một con Kim Giáp Tê Tê, tuy nhiên trong lúc hành động lại bất ngờ bị đàn Độc Lang mà dẫn đầu là con Thiên Độc Yêu Lang kia tập kích, không thể chống cự đành phải xé lẻ ra mà chạy thoát.
Nguyên Xương trong lúc bảo vệ cả đoàn đã sức cùng lực kiệt, hai người Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên buộc phải tự xé ra dẫn dụ một bộ phận Thanh Độc Yêu Lang chạy đi chỗ khác, giảm áp lực cho hai người Lữ Tiểu Linh và Nguyên Xương có thể chạy thoát
Hắn và Lữ Tiểu Linh đã liên tục chạy hai ngày, bây giờ mới có thể cắt đuôi đàn Thanh Độc Yêu Lang bám theo. Lữ Tiểu Linh b·ị t·hương không nhẹ, hắn hao rất nhiều thuốc chữa thương mới có thể cứu khỏi nàng được.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, Nguyên Xương cảm thấy có một cái gì đó cực kì bất thường.
Yên lặng ngồi dưới gốc cây, hắn từ từ nhớ lại toàn bộ sự việc trong một tháng.
Việc tấn cấp cực nhanh từ Mộc bài lên Thiết bài cũng chẳng có gì lạ, vô số dong binh đoàn mới lập có thực lực mạnh mẽ có khi trong một ngày là đã có thể tấn lên Thiết bài, chuyện này không liên quan.
Nhưng khi Khuyết Tâm lên được Thiết bài, cũng lấy một tốc độ khủng kh·iếp càn quét những nhiệm vụ Bính cấp cho những dong binh đoàn mới lên, vỏn vẹn một tháng vừa rồi đã làm 43 cái nhiệm vụ khác nhau, đích thực là kinh người.
Nghĩ tới đây hắn bỗng chốc cau mày lại.
Nếu xét trên tình hình thực tế, dong binh đoàn có thù địch với Khuyết Tâm nhất chính có ba cái dong binh đoàn khác nhau, tất cả đều là những dong binh đoàn lâu đời, lập lên ít nhất cũng một hai năm.
Dong binh đoàn đầu tiên là Mịch Dương dong binh đoàn, nhân thủ gần trăm người, hỗn tạp cả phàm nhân luyện võ lẫn tu sĩ tu tiên. Đoàn này thực lực mạnh mẽ, số nhiệm vụ Bính cấp đã hoàn thành là 178 cái nhiệm vụ, thêm vài 22 nhiệm vụ Bính cấp nữa là có thể tấn thăng Ngân bài.
Dong binh đoàn thứ hai là Huyền Vệ dong binh đoàn, đoàn này mạnh ngang với Mịch Dương dong binh đoàn, thành viên trên dưới ba mươi tên, toàn bộ đều là tu sĩ Luyện Thể kì, trong đó có một vài tên mà tu sĩ ma đạo, đích thực rất đáng gờm, từng xảy ra xung đột với bọn họ, bất quá đều bị Nguyên Xương đánh cho tơi bời hoa lá, từ đó kết thù không nhỏ.
Còn cái dong binh đoàn thứ ba, kì thực cũng không biết nên gọi là như thế nào khi thành viên của dong binh đoàn này cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nên gọi là đoàn thích khách thì sẽ hợp lí hơn là dong binh. Khi tiếp xúc với bọn chúng, hắn phảng phất như bất cứ kẻ nào cũng muốn nhắm tới cổ họng hắn. Dong binh đoàn này tên là Hắc Vệ.
Nguyên nhân thù hận cũng không khó đoán, khi Khuyết Tâm càn quét quá nhanh bảng nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lúc nào cũng liên miên không dứt, có lúc nhiều lúc ít, hành động của Khuyết Tâm đích thực là khiến cho thị trường nhiệm vụ cấp thấp rơi vào cảnh thiếu thốn, không chỉ ba dong binh đoàn là Mịch Dương, Huyền Vệ, Hắc vệ là có thù hận, những dong binh đoàn nhỏ yếu hơn cũng cực kì bất mãn, coi như đứng chung trận doanh với ba dong binh đoàn kia.
C·ướp lệnh bài thì khẳng định không thể, vì lệnh bài thấp hơn Ngân bài căn bản chính là vô giá trị, là vô dụng với dong binh đoàn khác, trừ phi là Ngân bài trở lên mới có giá trị tấn cấp, vậy chỉ có một khả năng là những dong binh đoàn kia hợp sức lại để hãm hại bọn họ.
Tờ nhiệm vụ kia chỉ ghi là săn g·iết một đầu Kim Giáp Tê Tê, là yêu thú nhất giai trung đoạn, đặc tính phòng ngự rất mạnh, tốc độ phi thường nhanh, không hề ghi thêm ai là người ủy thác, thường sẽ được đóng dấu ẩn danh.
Nhiệm vụ này có thù lao tận một ngàn linh thạch, lúc đó hắn cũng cảm thấy kì quái, nhưng sau vì lòng tham nên đã nhận nhiệm vụ này, hậu quả bây giờ chính là sa vào cái tình cảnh quẫn bách như bây giờ
Đặc tính của Thiên Độc Yêu Lang là chỉ hoạt động bên trong lãnh địa của mình, tính kỉ luật cực cao, nhưng con Thiên Độc Yêu Lang truy đuổi bọn họ hai ngày vừa rồi lại truy đuổi không hề ngừng lại, hơn nữa nhìn vào vị trí phân bố Độc Lang tộc có thể thấy vô cùng bất thường.
Nơi này cách sơn cốc tụ tập Thanh Độc Yêu Lang và Thiên Độc Yêu Lang tới sáu dặm, không thể có chuyện mà con Thiên Độc Yêu Lang kia lại mò tới tận đây được, trừ phi là hắn quá đen đi vào lãnh địa một con Thiên Độc Yêu Lang nào đó sinh sống bên ngoài.
Tỉ lệ đó là rất thấp. Độc Lang tộc là yêu thú có tập quán sinh sống tập trung, hơn nữa thân thể bọn chúng cũng là một thân toàn bảo vật, là mục tiêu săn bắt của vô số tu sĩ.
Thanh Độc Lang Nha chính là tài liệu tuyệt hảo để dung hợp v·ũ k·hí và luyện đan, nên Độc Lang tộc để tự phòng vệ rất ít khi rời khỏi sơn cốc nơi chúng sinh sống trong U Linh sâm lâm. Con Thiên Độc Yêu Lang này chấp nhận rời lãnh địa tới tận đây cho thấy có thứ gì đó đã khiến nó bất chấp bản năng mà quyết t·ruy s·át hắn đến tận cùng, mãi tới giờ mới chịu dừng lại bỏ về.
Có những thứ nghĩ mãi cũng chẳng thế ra kết luận rõ ràng, Nguyên Xương càng rõ chuyện này chắc chắn có bàn tay nhân loại can thiệp, cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà Thiên Độc Yêu Lang chịu t·ruy s·át tới tận đây mới dần bỏ về, điều này hẳn không phải nghi ngờ, nhưng đích danh ai làm thì lại khó có thể đưa ra kết luận chính xác.
Không nghĩ nữa, hắn lại mệt mỏi dựa gốc cây.
Lữ Tiểu Linh nhẹ nhàng chèo xuống, lấy cái khăn ra dấp một ít nước sương sớm còn sót lại trên tán cây lớn khẽ lau người cho Nguyên Xương.
“Huynh có nghĩ ra cái gì không?” Nàng vừa lau vừa lo lắng bất an, hỏi.
Nuyên Xương ngồi dưới gốc cây, yên lặng hưởng thụ cảm giác được Tiểu Linh chăm sóc, nghe nàng nói vậy thì nhẹ nhàng đáp:
“Ta cũng không rõ, bất quá cũng thu hẹp được vòng nghi ngờ.”
Chuyện nhóm của hắn b·ị t·ruy s·át tới tán loạn, giờ còn không có tin tức của hai thành viên khác, chắc chắn là có người sắp xếp dàn dựng.
Một tháng vừa rồi, Nguyên Xương thuận lợi bước vào Luyện Thần kì, hiện đã đạt tới nhị đoạn. Đám Lữ Tiểu Linh, Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên cũng không kém, đồng dạng cũng đạt tới Luyện Thể sơ kì, có thể luyện tập pháp thuật cùng vũ kĩ.
Hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ vốn đã rất mạnh, nay trở thành tu tiên giả càng như hổ mọc thêm cánh, chân chính thực lực có thể sánh ngang với Luyện Thể hậu kì.
Lữ Tiểu Linh thì hắn hiện tại chưa tìm được ra công pháp thích hợp cho nữ nhân nên nàng dùng tạm hai môn công pháp là Chân Nguyên công của Trần gia và Bạch Liên quyết, mang theo sáu phần thuộc tính âm, miễn cưỡng có thể cho nàng phối hợp sử dụng được.
Nhưng trong lòng Nguyên Xương có chút lo lắng, tu vi của nàng tiến nhanh hơn so với hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ, gần đạt được Luyện Thể ngũ đoạn, phối hợp thêm một thân võ công thượng thừa thì chiến lực không kém hai người là bao. Nhưng cái hại tiềm ẩn lại nằm ở chính công pháp.