Chương 35: Thiên Độc Yêu Lang - Dạ Thiềm Ưng
Tiếng yêu thú gầm nhẹ, từ trong rừng cây phía xa vang lên.
Đạp đạp! Đạp đạp!
Tiếng bước chân chạy nhanh nặng nề, trong đêm yên tĩnh liên tục truyền đến, theo bước chân nặng nhẹ thì chắc là có người đang bôn chạy, hơn nữa còn không ít.
Không biết tu sĩ đang săn yêu thú hay yêu thú đang săn nhân loại, Nguyên Xương không rõ, cũng không muốn kéo thêm nhiều nguy hiểm, nói với Lữ Tiểu Linh: “Ấn núp bản thân, không việc gì là không được ra ngoài, con Thiên Độc Yêu Lang này mạnh ngang ngửa một đàn Thanh Độc Yêu Lang, không có Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên cùng hợp sức,hai chúng ta căn bản không phải là đối thủ của nó.”
Lữ Tiểu Linh gật đầu, ở trên hốc cây thấp giọng dặn dò: “Huynh cẩn thận, muội cũng cảm thấy con yêu thú này vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn cả huynh.”
“Đi, chỗ này không an toàn, Thiên Độc Yêu Lang trời sinh có khứu giác mạnh mẽ vô cùng, nếu không phải có mùi che lấp lâu dài thì sẽ rất dẽ bị phát hiện.” Nguyên Xương trầm ngâm một chút, nhanh chóng di chuyển tìm đến một huyệt động nhỏ có cây cối phủ kín mà ngồi xuống.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Lữ Tiểu Linh cũng theo kịp, sóng vai với hắn nấp trong đống lá.
Hai người xuyên qua kẽ hở lá cây, ngắm nhìn chung quanh, nín thở ngưng thần, ẩn đi khí tức trên người, sợ sẽ bị Thiên Độc Yêu Lang phát hiện.
Không bao lâu sau, một bóng đen to lớn dần bước tới khu vực mà Nguyên xương và Lữ Tiểu LInh đang ẩn nấp, hơi thở hoang dã cùng hung bạo khiến cho cảnh vật xung quanh như ủ rũ không còn sức sống.
Đó chính là Thiên Độc Yêu Lang, yêu thú tam giai giai đỉnh phong, mạnh tương đương với tu sĩ Tích Nội cảnh đỉnh nhân loại, chủng tộc thuộc Độc Lang tộc có huyết mạch cao hơn một bậc so với Thanh Độc Yêu Lang.
Thiên Độc Yêu Lang lặng lẽ như một cơn gió bước qua rừng cây, đôi mắt hoang dã đầy sát khí như muốn nhai tươi nuốt sống bất cứ sinh vật nào trước mắt đảo quanh liên hồi, tựa như đang cố gắng tìm ra thứ gì đó ở trong khoảng rừng này.
Nó thực sự xác định được!
Thiên Độc Yêu Lang vừa xuất hiện trong tầm mắt của Nguyên Xương, hắn liền phát hiện ra đi đằng sau nó có không ít những con Thanh Độc Yêu Lang đang lướt rất nhanh trong rừng, một con Dạ Thiềm Ưng to như cái diều sáo, cũng xuất hiện trên không, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, sẵn sàng bổ xuống bất cứ lúc nào.
Cái tổ hợp quái dị này cứ thế bước đi trong khoảng rừng Nguyên Xương và Lữ Tiểu Linh ẩn nấp, nhìn một cái liền có thể nhận ra bọn chúng sẽ còn ở đây một thời gian dài.
Nguyên Xương trong lòng âm thầm kêu lên không tốt, cứ ẩn thân mãi ở đây kiểu gì cung bị hát hiện.
Thiên Độc Yêu Lang cùng mấy co yêu thú theo sau không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại vô cùng nhìn rõ bọn chúng, đặc biệt là con Dạ Thiềm Ưng trên không kia, song dực phủ đầy hoa văn kì diệu, sắp xếp như phù văn, kỳ bí và thần dị.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đầu Dạ Thiềm Ưng này, nhưng Nguyên Xương đã sớm nghe qua lời đồn đãi liên quan đến nó, đó là yêu thú cầm tộc mạnh mẽ nhất trong U Linh sâm lâm, con nhỏ nhất từ khi sinh ra đã có thực lực nhất giai đỉnh phong, cao nhất chính là bát giai, là tồn tại đáng sợ bậc nhất trng U Linh sâm lâm này.
Vừa nhìn hoa văn trên song dực của nó, Nguyên Xương liền xác định đây là một đầu Dạ Thiềm Ưng nhị giai sơ đoạn, tương đương với tu sĩ Luyện Thần kì nhất đoạn. Tự nhiên phân tích tới đây, lòng hắn dần lạnh.
Dạ Thiềm Ưng đi săn không đơn lẻ như các chủng ưng tộc khác mà là đi thành bộ đôi bộ ba, thường kiếm ăn trong phạm vi ba tới năm dặm. Mỗi khi có một con phát hiện con mồi, nó sẽ ré lên và trong chưa đầy năm giây thì hai con còn lại có thể lập tức chạy tới, hớp sức diệt sát con mồi.
Tức là, còn hai con Dạ Thiềm Ưng khác đang quanh quẩn trong phạm vi ba tới năm dăm quanh đây. Nguyên Xương không dám tưởng tượng mình đang tận lực đánh nhau tự dưng nghe ré lên một tiếng rồi chợt nhận ra cơ thể mình bị ba con Dạ Thiềm Ưng lao thằng từ trên trời xuống đâm xuyên thì sẽ như thế nào.
Không đúng, đám yêu thú này căn bản chằng hề để tâm tới chô hắn và Tiểu Linh đang ẩn thân, trực tiếp lướt qua tiến về phía trước.
Nguyên Xương cau mày, rốt cục là chuyện gì…?
Đột nhiên, trong tầm mắt Nguyên Xương xuất hiện năm người, hắn iền phát hiện ra đám người này b·ị t·hương rất nặng, khí tức uy yếu, tuy nhiên dao động linh lực vẫn đủ cho hắn thấy mỗi người bọn họ không yếu hơn hắn là bao.
Nhìn vào y phục cùng trang bị, không khó để nhận ra bọn họ chính là một nhóm dong binh.
Đán yêu thú như bị mùi máu kích thích tới, đồng loạt chuyển hướng ánh mắt sang phía năm người.
Năm người vẻ mặt quẫn bách, tiếp tục phóng bừa vào trong khu rừng phía trước.
Nguyên Xương biến sắc, thầm hô một tiếng bọn họ xong đời rồi.
Năm người không thấy chứ Nguyên Xương thì nhìn thấy rõ, phía trên đầu năm người chạy trối c·hết, dần dận hiện ra mấy cái bóng đen phi vụt qua.
Dạ Thiềm Ưng!
Đó là ba đầu Dạ Thiềm Ưng khác, Nguyên Xương trong lòng lạnh lẽo, vừa nãy hắn ước tính chỉ có thêm hai con Dạ Thiềm Ưng, không ngờ lại lên tới ba con.
Dạ Thiềm Ưng to như cái diều sáo, lại nhanh nhẹn như chim cắt vụt qua trên bầu trời để lại những tiếng rít xé gió ghê người. Đây chính là một cuộc yêu thú săn nhân loại chứu căn bản nhân loại chẳng thể làm gì được đám yêu thú này.
Nguyên Xương tuy rất muốn cứu giúp bọn họ, nhưng hắn không phải là có lòng tốt mù quáng. Chỉ tính riêng con Thiên Độc Yêu Lang đã khiến hắn cùng Tiểu Linh chật vật không thôi, bây giờ còn thêm bốn con Dạ Thiềm Ưng như bóng ma vờn quanh sự sống thì lúc này bước ra không khác gì tự tận.
Bóng đêm dần phủ.
Cuộc đi săn đẫm máu chính thức bắt đầu!
Đợi cho nhóm năm người kia nhảy vào trong rừng, sau khi nhìn thấy mấy con Thanh Độc Yêu Lang đang chặn đầu, năm người lập tức tuyệt vọng hét ầm lên.
Trên trời, tiếng xé gió truyền tới, chính là Dạ Thiềm Ưng đang tìm góc để lao xuống.
Bóng đêm, Thiên Độc Yêu Lang quỷ mị lướt qua năm người tới chỗ đàn Thanh Độc Yêu Lang, manh mẽ bước ra như một vương giả.
Năm người hoảng sợ đồng loạt rút v·ũ k·hí, quây thành một vòng tròn tự bảo vệ lẫn nhau.
Huuuuuu….
Tiếng đàn sói tru như hồi kèn bó tử cho năm người này, chỉ thấy Thiên Độc Yêu Lang thân hình chớp nhoáng liền biến mất và xuất hiện ngay trước năm người đang phòng thủ, cái miệng ngoạc rộng trong chưa đầy một giây liền cắn phập mỗi phát đứt đôi thân thể hai người, năm người kia hoảng sợ chạy lùi ra xa, trên thân thể còn đang dính đầy huyết nhục của đồng bạn!
"A… ah!!”
Hai người đ·ã c·hết kia như sững sờ, gãy đôi người rồi mới gào lên một tiếng quỷ khóc thần sầu sau đó im bặt, hai phần thân thể văng tung tóe hai nơi, nội tạng vương vãi h·ôi t·hối khó ngửi.
Thiên Độc Yêu Lang cao gạo đứng đằng kia, vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng động thủ, chỉ có cái miệng lớn còn đang gặm một cái đùi cho thấy nó vừa mới hạ sát mấy sinh mạng xong.
Số yêu thú còn lại cũng tiến tới, đã quây đến, nháy mắt cuốn lấy ba người còn lại.
Bị Thanh Độc Yêu Lang tập kích, một người bị cuốn lấy, một người khác chưa kịp ứng cứu đồng bạn thì đã bị một toán Thanh Độc Yêu Lang khác quấn lấy, buộc phải tự lo cho mình, v·ũ k·hí còn chưa kịp rút ra máu đã trảo lên khỏi cổ, giữa lồng ngực lặng lẽ xuyên qua mấy cái mỏ chim.
Krecc krecc!
Trong khu rừng yên tính, truyền ra âm thành khiến người ta nổi cả da gà.
Ngoài Thiên Độc Yêu Lang, những yêu thú khác đều tiến đến vây quanh t·hi t·hể năm tên dong binh, đang nhấm nuốt cốt thi năm người.
Lữ Tiểu Linh vẻ mặt hoảng sợ, không dám nhìn về phía bên kia.
Giết người nàng không sợ, nhưng mà yêu thú ăn hung tàn ăn thịt người, nàng vẫn còn có chút kiêng kị, điều này sẽ làm nàng không nhịn được sinh ra cảm giác n·ôn m·ửa.
Nguyên Xương nhìn không chớp mắt, trong huyệt động bình tĩnh nhìn yêu thú, trong lòng yên lặng tính toán.
Nếu tính khoảng cách giữa bọn họ và đàn yêu thú, có thể lợi dụng trong lúc bọn chúng đang say mồi mà thừa cơ trốn thoát, tuy rằng sẽ có tỉ lệ nhỏ làm kinh động dẫn đến bị phát giác, tuy nhiên vẫn tốt hơn nhiều so với ngồi thụ động ở đây
Nếu có thể chớp đúng thời cơ, hai người toàn lực mà chạy, đi vào vào rừng sâu thì có thể có được một con đường trở về.
Nhưng mà, có nhiều yêu thú như vậy đang ở đàng kia cắn xé t·hi t·hể, hắn không dám mạo muội hành động thiếu suy nghĩ, chỉ trông mong đám yêu thú rời sang cái xác xa nhất hoặc có một cơn gió lớn bất chợt che đi âm thanh di chuyển của hai người.
Thiên Độc Yêu Lang đứng đằng xa đang hờ hững bất động, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Nguyên Xương khóe mắt khẽ nhảy, dỏng tai nghe nghe, chợt nhe thấy tiếng kim loại v·a c·hạm không ngớt, leng keng một góc rừng.
Là dong binh đoàn của năm tên dong binh kia sao?
Mấy đầu yêu thú kia sắp cắn xé rỉa rói sạch sẽ t·hi t·hể năm tên dong binh, bị nó gầm nhẹ một tiếng, lập tức dừng động tác cắn xé, vội vàng đi theo nó chạy vội ra ngoài, như là đi tìm kiếm con mồi nhân loại tiếp theo.
Vừa thấy yêu thú lập tức giải tán, Nguyên Xương ẩn thân trong huyệt động, đột nhiên nhay ra bên ngoài, chạy nhanh tới chỗ năm cỗ t·hi t·hể.
Lữ Tiểu Linh hoảng sợ, ở trong huyệt động nhẹ giọng kêu lên sợ hãi: “Huynh làm gì vậy?”
“Bố trí một chút, chúng ta sẽ rời đi ngay.” Nguyên Xương cũng không quay đầu lại, bàn tay lật mấy cỗ t·hi t·hể huyết nhục mơ hồ lấy ra một vài thứ.
Đó là một cái nhẫn trữ vật, Nguyên Xương nhìn thấy nó thì liền cảm thấy có gì đó kì quái, không đúng, cái nhẫn trữ vật này tuy là loại thấp nhất nhưng cũng tuyệt đối không rẻ, không phải là món đồ mà hắn có thể ở hữu được.