Chương 24: Rời đi
Ầm!
Như có một t·iếng n·ổ vang lên trong đầu, Ngưu Kiến Vũ hồn lạc phách xiêu trôi người ra ghế, ánh mắt vô định, một lúc sau mới trấn tĩnh hỏi lại:
“Đại tiểu thư, chuyện này là thật?”
Giọng nói hắn run run, cảm xúc nhìn như trấn tĩnh, kì thực cực kì bất ổn, có thể bạo phát bất cứ lúc nào, là một quả bom nổ châm hình người.
Nguyên Xưởng thở dài, vỗ vai Ngưu Kiến Vũ, an ủi:
“Huynh muốn báo thù, phải xốc lại tinh thần, bây giờ cứ thế này chỉ khiến cho kẻ địch có thêm thời gian xóa dấu vết, chắc hẳn huynh cũng rõ điểm này. Lữ gia bị diệt, đây là sự thực, trăm phần chân thật không thể giả. Trần gia của ta cũng đã bị diệt, Lữ gia vốn là vô sự, nhưng lại bị cuốn vào.”
Nói rồi, liền quay về chỗ ngồi im lặng mắt nhắm nghiền.
Không khí im lặng quỷ dị như vậy cứ tiếp tục tới nửa giờ, rốt cục Ngưu Kiến Vũ mới khàn khàn phá vỡ không khí:
“Là kẻ nào dám động đến Lữ gia? Nhân thủ chúng ta mạnh nhất nhì tại Thuận Thanh này, trừ phi cả bốn phái Hoa Sơn, Động Đình, Hoa Cương, Trường Sơn liên hợp t·ấn c·ông mới trong tính lặng mà không kinh động tới một ám tử như ta?”
“Ồ không, Kiến Vũ huynh chắc cũng phải biết Trần gia ta là một gia tộc tu tiên, cho dù cả bốn phái kia liền hợp cũng không diệt nổi chúng ta, sự việc nà, chỉ liên quan tới giới tu sĩ.”
Nguyên Xương một bên gõ gõ bàn, nói:
Ngô Sĩ Liên im lặng từ nãy đến giờ, đột nhiên lên tiếng:
“Chư vị, theo tại hạ thiết nghĩ, chuyện ai hủy diệt hai tộc Trần và Lữ tạm thời gác qua một bên, việc cần làm nhất bây giờ chính là làm sao để tới được Chung châu lánh nạn. Ngưu huynh cũng vì dẫn chúng ta vào đây nên cũng không lâu sẽ bị phát giác, lần này phủ binh làm rất chặt, ta không nghĩ huynh có thể qua mắt bọn chúng được.”
Lữ Tiểu Linh cũng gật đầu, hơi nặng nề nói:
“Đúng vậy, chuyện giữ mạng mới cần phải đưa lên đầu. Kiến Vũ, ta biết ngươi rất muốn báo thù, nhưng nếu báo thù mà không một lúc g·iết hết bọn chúng thì mấy ngàn vong hồn tộc nhân Lữ gia chúng ta sao có thể hả giận?”
Ngưu Kiến Vũ lúc này ngẩng đầu lên, hơi thở trầm trọng nhưng bình tĩnh:
“Xin tiểu thư tha tội, là thuộc hạ thất lễ, không thể kiểm soát được cảm xúc.”
Lữ Tiểu Linh gật đầu, lại cầm chén trà lên nhấp.
Gian mật thất lại rơi vào tĩnh lặng. Nguyên Xương lấy từ trong nhẫn không gian ra một tấm bản đồ bằng vải trải lên bàn, nói:
“Cổ đạo Mai Lĩnh dài tới năm trăm dặm, nếu đi bộ thì mất khoảng hai tuần. Hai tuần này là đủ thời gian cho phủ binh chặn hết các đường mòn lối nhỏ, nhất định phải trong một tuần phải ra được khỏi đây.”
Hắn lại vạch trên bản đồ một lộ trình, lần lượt đi qua Vương châu, Đinh châu, Kỳ châu, sau đó mới tới Chung châu, lại điểm một ngọn lửa nhỏ xanh dương trên ngón tay, dí cháy một vài chỗ, nói:
“Chúng ta sẽ không thể đi một mạch tới Chung châu qua Vương châu ngay được, phủ binh Trung phủ trọng điểm chính là đóng tại Vương châu, vì thế ngay khi ra khỏi cổ đạo Mai Lĩnh sẽ tới những chỗ mà ta đánh dấu này, hầu hết đều là di tích của Bát tộc để lại từ ngàn năm trước đã hoang phế mà ta mấy năm lịch luyện phát hiện ra để lại, hết sức bí mật, kể cả tu sĩ cũng không biết.”
Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ, Lữ Tiểu Linh hơi giật mình động dung, di tích, nhất là loại di tích của tu sĩ, thậm chí là đoàn thể tu sĩ như các tông môn gia tộc thì cực kì hung hiểm, lại khó tìm. Nguyên Xương một mạch mấy năm liền tìm ra sáu bảy chỗ, không nói rằng bản lĩnh hắn cao siêu là không được.
Nguyên Xương hiển nhiên không có để ý tới bọn họ, nói:
“Một di tích nhỏ này nằm sát biên giới với Bình châu, tại đó có Truyền Tống trận, nhưng đã bị hư hại nặng, nếu trong khả năng sửa chữa thì có thể dùng được, còn nếu hỏng tới mức phải làm lại toàn bộ thì đành chịu, buộc phải tìm tới di tích tiếp theo.”
Truyền Tống trận, y như cái tên của nó, có thể dịch chuyển bất cứ vật gì trong tầm khả năng cho phép của nó tới trận pháp liên kết kế tiếp, miễn là tài liệu xếp trận đủ mạnh và đủ linh thạch để duy trì. Nguyên Xương lúc này đang không thiếu linh thạch, mười vạn viên linh thạch hạ phẩm đủ duy trì hắn trong một khoảng thời gian rất dài, không lo thiếu thốn.
“Vậy phải làm ngay, ta cho rằng đám phủ binh lúc nãy cũng sắp tới đây rồi.”
Ngô Sĩ Liên nhìn bóng lửa trên đuốc ước tính thời gian nói ra. Nguyên Xương, Lữ Tiểu Linh đều giật mình đứng dây, vội nói:
“Kiến Vũ huynh, chúng ta không thể ở lâu, phải khởi hành ngay. Theo ước tính của tiểu đệ thì khoảng một tuần hương nữa đám phủ binh truy bắt sẽ tới đại môn cổ đạo.”
“Đúng vậy Kiến Vũ, Nguyên Xương huynh đây đang bị trúng một loại tà thuật nguyền rủa, có thể bộc phát bất cứ lúc nào, mà huynh ấy lại là người mạnh nhất trong ba người chúng ta, bây giờ như thế này, nhiều lúc phải cần đến ngươi.”
Ngưu Kiến Vũ nghe vậy thì gật đầu, xoay cơ quan trên bàn thành lại hình Bạch Hổ, bất quá lại nhấn mạnh xuống, tức thì bên trái mật thất liền lộ ra một cánh cửa nhỏ. Hắn nói:
“Tuân lệnh tiểu thư. Đồ đạc thuộc hạ đều để ở trong mật thật này, ngay lập tức có thể khởi hành.”
Bốn người nhanh chóng dọn dẹp căn mật thất, không để lại bất cứ dấu vết gì. Ngưu Kiến Hổ nhảy lên trần mật thất lấy xuống sáu thanh loan đao, hai thanh giắt sau lưng, hai thanh bên hông và hai thanh bọc trong vảo chéo đeo sau lưng.
Lữ Tiểu Linh vừa nhìn Ngưu Kiến Vũ, hâm mộ nói:
“Ngưu Kiến Vũ là một đao thủ nổi danh trên giang hồ với biệt hiệu Bách Đao Kiến Vũ, sử dụng sáu thanh loan đao cùng lúc chiến đấu đánh tới thành danh, trong liền một hơi chưa đầy nửa phút có thể chém ra 26 phát đao liên tiếp, biến ảo khôn cùng, nhìn như trăm phát đao cùng chém ra, mỗi một nhát là một lần thấy máu, gia phụ muội nói rằng, nếu không phải Lữ gia có ơn với hắn, trói buộc hắn, thì có lẽ trên thiên hạ này so về đao pháp thì chẳng mấy người có thể địch được.”
Ngô Sĩ Liên mắt liền sáng lên, hỏi Ngưu Kiến Vũ:
“Huynh sử dụng đao đúng không? Tiểu đệ đang có một chút thắc mắc, mong huynh có thể giải đáp.”
Ngưu Kiến Vũ đáp:
“Ta cũng không tiếc gì mà truyền thụ cho đệ, nhưng hiện giờ như đệ nói thì phải gấp rút rời khỏi đây, lúc khác ta sẽ tận tình giải đáp cho Ngô đệ.”
Ngô Sĩ Liên mặt hơi đỏ lên xấu hổ, chủ ý hắn đề xuất là lập tức rời đi, bây giờ lại vô ý muốn trì hoãn liền cảm thấy hơi nóng mặt.
Thông đạo tối om, rất dài. Ngưu Kiến Vũ chạy nhanh phía trước cầm đuốc soi sáng, ba người Nguyên Xương, Sĩ Liên, Tiểu Linh nhanh không kém bá·m s·át theo.
Thông đạo có vẻ rất nhiều năm không sử dụng nhưng vẫn rất tốt, có một vài chỗ đất hơi ướt do bị thấm xuống thì không vấn đề gì. Nguyên Xương lại lấy ra mấy tấm Khinh Thân Phù, truyền sẵn linh lực kích phát ném cho mấy người Tiểu Linh, dặn nếu gặp nguy hiểm thì lập tức dán lên người, Khinh Thân Phù ngay lập tức sẽ kích phát.
“Trần đệ, ngươi lấy ra nhiều bùa chú tiên gia như vậy không sợ tiền tài hao tổn quá nhiều hay sao. Chúng ta biết đệ hào phóng, nhưng nếu lo lắng như thế này thì hơi quá rồi, chúng ta dù sao cũng không phải là phế nhân, sức chạy trốn vẫn là dư thừa.”
Ngưu Kiến Vũ tiếp nhận lấy Khinh Thân Phù, hơi khách khí nói.
Nguyên Xương lắc đầu, đáp:
“Hung hiểm không thể đùa, đừng lo chuyện tiền tài, loại bùa chú cấp thấp này đệ cũng không thiếu, tiện đường vẫn có thể chế tạo ngay được vì đệ là tu tiên giả. Trong người hiện tại cũng có trên trăm tấm dự phòng, không lo thiếu.”
Chạy ra tới gần đầu thông đạo, tiếng ồn ào, vó ngựa lọc cọc khiến bốn người kinh hãi. Ngô Sĩ Liên vừa ngó đầu ra, chợt phát hiện toàn bộ đồn đã lâm vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trên tường vòng ngoài cùng, hàng trăm phủ binh đồn trú gươm giáo sáng loáng, sát khí đằng đằng đối diện với phủ binh đang bao vây.
Ngưu KIến Vũ lắc đầu thương cảm:
“Kỉ luật của phủ binh đồn trú cực kì nghiêm ngặt, nếu không có lệnh của ta, họ không bao giờ mở cổng đón đại quân đi vào, trừ phi có lệnh tiễn từ chính Trung Phủ phủ chủ, nếu không, họ sẽ quyết tử thủ tới cùng.”
Ngô Sĩ Liên nói:
“Đây là thời cơ tốt, phải đi nhanh.”
Mọi người cùng gật đầu, dán Khinh Thân Phù lên người, lập tức lướt đi như một cơn gió về phía trước.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước đại quân đang bao vây, một tên phủ binh đồn trú mặt lạnh tanh đứng trên lũy, nói:
“Mọi người thứ lỗi, huynh đệ chúng ta không thể mở cổng nếu không có lệnh của Ngưu trưởng quan, trừ phi có lệnh tiễn đích xác của Trung Phủ phủ chủ, chúng ta mới chấp thuận.”
Tên phủ binh đi đầu toán quân bao vây đồn sắc mặt cực kì khó coi, trầm giọng nói:
“Vu Nhai, ngươi với ta hảo hữu bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
Tên phủ binh đồn trú tên Vu Nhai lắc đầu, đáp:
“Quân lệnh như sơn, chúng ta có thể là hảo hữu, nhưng trên việc quân vẫn phải chấp hành. Cẩu Tử, ngươi cứ giao ra lệnh tiễn của phủ chủ đại nhân, ta sẽ lập tức mở, không phải là ta cố ý làm khó ngươi, mà là do quy củ là vậy.”
“Ta căn bản không có thời gian, Vu Nhai, tin ta, tên trưởng quan kia đã phản rồi, ngươi không tin cứ tới trung quân kiểm tra, bây giờ hắn đang ở cùng hai tên trọng phạm!”
Nói rồi, ném tới cho Vu Nhai hai tờ giấy tập nã có vẽ chân dung hai người Nguyên Xương và Ngô Sĩ Liên.
Vu Nhai nhận lấy hai tờ giấy xem qua một lượt rồi đưa cho tên tiểu binh bên cạnh, nói:
“Tới trung quân kiểm tra một lượt, nhớ bí mật một chút, gọi thêm mấy huynh đệ khác đi cùng nữa.”
Tên tiểu binh gật đầu tuân lệnh, điểm theo vài người khác tiến về khu trung quân.
Trung quân im lặng tới đáng sợ, một lúc sau, toán phủ binh đi kiểm tra trung quân hớt hải chạy về lớn tiếng nói:
“Vu đại nhân, không xong rồi, Ngưu trưởng quan m·ất t·ích!”