Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 23: Nội ứng Lữ gia Ngưu Kiến Vũ




Chương 23: Nội ứng Lữ gia Ngưu Kiến Vũ

***"Mình xin phép tạm ngưng up chương trong tuần này để tập trung vào thi cử, sang tuần sau sẽ đăng bình thường trở lại."

Cổ đạo Mai Linh dài năm trăm dặm, núi non tuy hiểm trở, nhưng qua ngàn năm khai phá thì đã trở thành một con đường huyết mạch kết nối hai trấn Kim Dương và Cao Lạng với phần còn lại của bờ tây Vị Thủy…

Đường ở đây rất rộng, mười chiếc xe ngựa dàn ngang cũng có thể chứa, vì thế nó đã trở thành trọng điểm kiểm soát của phủ binh.

Không biết đã có bao nhiêu người nằm xuống trong quá trình khai phá này, đủ khiến cho bất cứ người nào đang đi trên đây phải dành một phút mặc niệm.

Nguyên Xương lúc này chẳng còn tâm hồn mà tưởng tượng đến những điều ấy, kẻ bị truy nã rất ít khi để ý những thứ xung quanh, trừ phi tâm hồn kẻ đó quá mộng mơ dẫn dến cảm động. Bước đi trên con đường đầy vong hồn của tiền nhân, trong lòng hắn nổi lên một cỗ thương hải tang điền, nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây không công thành, nhưng khai phá cổ đạo Mai Lĩnh tới mức như thế này đã không kém gì một cuộc công thành cỡ lớn rồi.

Hai bên vách núi cao ngàn trượng, gió hun hút thổi qua, gọi lên trên cao âm vang mãi không dứt, cả đoàn ba người bọn họ tới trước cổ đạo Mai Lĩnh, sửa soạn hành trang, sau đó đi vào.

Hai đại đội nhân mã phủ binh đứng túc trực tại đầu vào cổ đạo, bất cứ chiếc xe nào đi qua đều lục soát nghiêm ngặt, kể cả xe thương đội hay xe hàng dân sinh. Nguyên Xương lấy ra trong người hai cái mũ rộng vánh có mành che mặt đưa cho Tiểu Linh và Ngô Sĩ Liên, dặn:

“Đội lên, nhất quyết không được phép bỏ xuống. Phủ binh tuy sâm nghiêm, nhưng với hiệp khách vẫn có một chút kính sợ.”

Hai người gật đầu sau đó đội mũ lên tiến về phía trước. Tới trước mấy tên phủ binh đinh lục soát người, đột nhiên thấy ba kẻ mặc y phục lữ hành, hai người mang kiếm, một người khác nhìn nhỏ hơn đeo sau lưng một thanh trường đao thì bất giác giật mình, lớn tiếng hỏi:

“Cho hỏi ba vị là ai, có thể cho phép chúng ta nhìn mặt?”

Ngô Sĩ Liên trầm giọng nói:

“Hừ, cổ đạo Mai Lĩnh vốn trước giờ tự do, phủ binh chỉ có quyền bảo vệ, từ khi dám làm chuyện như thế này!”

“Tiền bối từ từ, chúng ta chỉ phụng mệnh bên trên mà…”

“Không cần thiết phải lôi cấp trên các ngươi ra chống đỡ. Chúng ta muốn tới Bình châu, sao, cần gì nữa, hay ta cho các ngươi một kiếm bồi táng nhé.”

Mấy tên phủ binh trên đầu mất giác phủ một lớp sương lại, lại cực kì khó xử. Bọn chúng không dám uy h·iếp các vũ sĩ giang hồ võ công cao cường, nhưng cũng không dám trái lệnh quan trên, nếu không sẽ bị xử phạt rất thảm.



Lữ Tiểu Linh lúc này mới tiến lên, ném cho tên phủ binh một cái mộc bài nhỏ, nói:

“Ngươi tới chỗ Ngưu trưởng quan đưa vật này cho hắn, ắt sẽ có câu trả lời.”

Tên phủ binh nhận lấy mộc bài, không kịp quan sát liền nghe thấy Lữ Tiểu Linh nói vậy liền bừng tỉnh, thì ra toàn người có quan hệ, vậy thì yên tâm.

Hắn cung kính cúi người, nói:

“Xin ba vị kiên nhẫn một chút chờ tiểu nhân ở đây một lát, đợi tiểu nhân đi bẩm báo với Ngưu trưởng quan, sau đó sẽ hồi báo lại.”

Chờ cho tên phủ binh chạy đi, Ngô Sĩ Liên kéo hai người tới bên đường nhường chỗ cho đoàn thương nhân tiếp tục vào cổ đạo Mai Lĩnh, hỏi nhỏ:

“Trưởng quan họ Ngưu kia là nội ứng của Lữ gia hả?”

Lữ Tiểu Linh gật đầu, biểu thị đúng, sau đó nói:

“Lát nữa khi hắn ra đây tiếp ứng chung ta, nhớ nói là bằng hữu. Lữ gia ta quy định rất nghiêm ngặt về mật tín truyền tin, cái mộc bài kia chính là mang ý nghĩa như vậy.”

Ngô Sĩ liên và Nguyên Xương gật đầu đồng ý, bọn hắn không rõ về thứ này, nghe lời Lữ Tiểu Linh phân phó mới là thượng sách.

Không lâu sau đó, từ trong đồn phủ binh, một đại hán râu rậm chạy hớt hải tới, vừa nhìn thấy ba người ngồi bên gốc cây liền cười toe toét miệng, lớn tiếng nói:

“Con mẹ các ngươi, mấy năm rồi vứt lão tử ở đây, không hỏi thăm lấy một câu, kẻo ta cắt bào đoạn nghĩa.”

Lữ Tiểu Linh lấy tay lén lút đật hai người, đứng dậy lười nhác, đáp:

“Ngưu Kiến Vũ ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn bọn ta. Bọn ta vừa trên Cao Lạng xuống đây, không thông báo để xem ngươi còn nhớ không, nhớ rồi thì không tệ, có điều cắt bào đoạn nghĩa thì lát nữa phải tính sổ.”

Nguyên Xương không khỏi bội phục khả năng đóng kịch của Lữ Tiểu Linh, cũng học giọng điệu, nói:

“Lão Ngưu, ta nhớ ngươi có Đào Hoa tửu mà năm xưa ta đưa cho cất giữ, giờ còn không đấy, hay là chui hết vào bụng rồi?”



Ba người đứng dậy, đeo lại v·ũ k·hí tiến tới. Ngưu Kiến Vũ tuy không rõ nam tử kia là ai, nhưng biết lúc này phải đóng kịch cho tốt, trong lòng máy động, đưa tay ra đón bọn họ vào, cười đểu đáp:

“Hừ, lão tử uống thì có sao, Con Sâu ngươi dám làm gì à?”

Giọng điệu thân thiết không chê vào đâu được, Nguyên Xương âm thầm tặc lưỡi, nhìn đám tiểu binh đang kính cẩn mở cửa hông đại quan nhường đường cho bốn người đi.

Đồn phủ binh nằm trên một điểm quả đồi nhỏ, dưới chân đồi là một cái hào rộng hơn một trượng, sâu không thấy đáy. Sau hào là tường rào bằng gỗ cao hơn ba trượng, từng thanh cọc gỗ dày đóng xuống đất chặt kin kít không một khe hở, phân thành bốn lớp từ chân đồi tới đỉnh đồi.

Phủ binh canh gác mở cổng đồn cho bọn họ đi vào. Đi một quãng từ chân đồi l·ên đ·ỉnh mất hai tuần hương, Nguyên Xương nhìn xung quanh, thấy phủ binh sâm nghiêm, gươm giáo thành rừng, cung thủ nghiêm túc, nỏ lên dây thì ước chừng quân đồn trú nơi này cũng phải trên ngàn người.

Ngô Sĩ Liên kinh ngạc nhìn xung quanh, hiển nhiên trong suy nghĩ của hắn chưa bao giờ từng tưởng tượng ra một đồn binh đồn trú lại như thế này, trong suy nghĩ của Ngô Sĩ Liên, nơi sâm nghiêm nhất chính là nhà tù, còn nơi khác chưa bao giờ được nhìn qua.

Lữ Tiểu Linh đi phía trước trò chuyện với Ngưu Kiến Vũ, bọn họ nói một số chuyện người ngoài không thể hiểu được, đôi khi lại bằng một thứ ngôn ngữ kì quái. Nguyên Xương biết đây là cơ mật của Lữ gia, cũng không để ý, chỉ im lặng đi theo.

Bốn lớp tường thành phân khu đồn binh này thanh bốn khu khác nhau. Vòng tường đầu tiên là nơi tập trung nhiều quân nhất, chủ yếu là bộ binh, v·ũ k·hí đầy đủ. Vòng thứ hai là nơi ở của xạ thủ bắn yểm trợ, vòng thứ ba là để cất chứa quân nhu, nơi này có vô số giếng, hố nước, đủ khiến cho cái đồn này trong ít nhất bốn tháng không thể thất thủ, và tới vòng thứ tư mới là nơi ở của các chỉ huy.

Là trung quân, nơi này ước chừng chỉ rộng năm mươi trượng vuông, nhà cửa làm bằng gỗ, có hầm đào xuống đất cất chứa tài liệu cơ mật, ẩn nấp. Khác với những vòng ngoài, trung quân khá im lặng, chỉ có tiếng đi lại của một vài người, dường như chỉ có tham quân và đồn trưởng ở cùng với một vài phủ binh hậu cần chăm sóc. Nguyên XƯơng nhìn xung quanh, chỉ có bốn căn nhà, trung tâm chắc là nhà của Ngưu Kiến Vũ, ba căn nhà xung quanh nhìn qua thì có thể đoán được là nhà bếp, phòng tham nghị, nhà của tham quân.

Một người đàn ông mái tóc hoa râm đi tới, nhìn ba người Nguyên Xương đi theo Ngưu Kiến Vũ chỉ cười nhẹ gật đầu một cái sau đó bước nhanh đi. Ngưu Kiến Vũ vốn tính tình hảo sảng, nhưng không có nhiều mối quan hệ thân thiết, trong công việc lại cẩn thận, nếu đã được dẫn lên đây hẳn là bằng hữu được tin tưởng, không cần mình phải để tâm.

Ngưu Kiến Vũ mời ba người vào bên trong, đuổi hạ nhân đi ra nơi với mấy tiểu binh hậu cần nấu cơm thết khách. Chò cho tên hạ nhân đi, hắn mới quỳ một chân xuống, nói:

“Thuộc hạ Ngưu Kiến Vũ tham kiến đại tiểu thư.”

Lữ Tiểu Linh chỉ phất tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy ngồi lên ghế.

Ngưu Kiến Vũ rốt cục mới thở ra một hơi, hai người Nguyên Xương và Ngô Sĩ liên vẫn đang đứng một bên, lúc này mới theo lời mời của hắn mà ngồi xuống. Ngưu Kiến Hổ rót mấy chén trà mời ba người bọn họ, hỏi:



“Cho Ngưu mỗ hỏi hai vị là ai mà lại đi theo đại tiểu thư của của chúng ta?”

Nguyên Xương chỉ cười, chỉ tay sang Ngô Sĩ Liên, đáp:

“Tại hạ là Trần Nguyên Xương, là bằng hữu thân thiết của Lữ Tiểu Linh. Đây là Ngô Sĩ Liên, cũng là bằng hữu của ta.”

Ngưu Kiến Vũ giật mình nhìn hai người, hơi nghi hoặc hỏi:

“Cho hỏi là hai vị có phải chính là hai người đang bị Trung Phủ truy nã không?”

Lữ Tiểu Linh gật đầu, không để cho Nguyên Xương nói, trực tiếp lên tiếng:

“Nơi này nói chuyện không tiện, nếu có tĩnh thất, nên vào đó bàn bạc.”

Ngưu Kiến Vũ nhìn Lữ Tiểu Linh gật đầu một cái, tay đưa ra giữa bàn chạm vào tấm thạch điêu hình con phượng hoàng xoay một cái, không ngờ cái bàn liền từ trừ trụt xuống, Nguyên Xương nhìn thấy bên cạnh liền có một cái bàn khác nổi lên, thế lại vị trí bọn họ vừa biến mất.

Xuống sâu ước chừng hơn mười trượng, cái bàn rốt cục cúng ngừng lại. Ngưu Kiến Vũ đứng dậy, lấy hai hòn đá đánh một cái, tia lửa bắn ra, ngay lập tức bùng lên một ngọn đuốc.

Hắn không ngừng lại, cứ vậy đi xung quanh gian phòng thắp từng ngọn đuốc, sau khi thắp hết mới quay trở lại bàn.

“Ngươi mấy năm không quay trở về gia tộc, hiển nhiên không rõ chuyện. Nhưng giờ đã xảy, liệu có muốn nghe hay không?”

Lữ Tiểu Linh vân vê cái đồ án Phượng Hoàng, đây là gia huy của Lữ gia bọn họ, vừa nãy là Ngưu Kiến Vũ trong một giây cực nhanh liền sắp xếp lại đồ án mới có thể khởi động cơ quan, chứ lúc đầu đồ án là hình một đầu Bạch Hổ, không phải Phượng Hoàng.

Ngưu Kiến Vũ lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết gì.

“Thuộc hạ đi liền sáu năm không nhận được tin tức của gia tộc, nhân thủ đi theo thì phân tán khắp cổ đạo, căn bản cũng khó có thể biết được chuyện gì đã xảy ra, thỉnh tiểu thư nói rõ.”

“Lữ gia bị diệt rồi.” Lữ Tiểu Linh bình đạm nói ra.

“Hả? Gia tộc làm sao cơ?...”

Ngưu Kiến Vũ sững người, cánh tay run run.

“Lữ gia, đã-bị-diệt!”

Lữ Tiểu Linh nhấn mạnh từng chữ.