Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 02: Cố sự hai năm




Chương 02: Cố sự hai năm

Nàng chưa kịp nói hết câu, thiếu niên vội vàng trấn an:



“Đừng lo lắng, ta đi ra ngoài chút, đừng để tâm.”



Cười khan một tiếng, lấp liếm vài câu, hắn đưa mắt ra bên ngoài cửa nhìn.



“Đêm rồi, ta chỉ ra ngoài làm chút việc, cũng không nguy hiểm gì. Linh nhi, ngủ đi.”



“Huynh cứ ngủ đi, muội cũng ngủ được một giấc rồi, giờ cũng hơi khó ngủ trở lại.”



Nàng lưu luyến đưa mắt nhìn cái giường còn ấm áp, ánh mắt mãi không rời.



“À huynh cứ ngủ đi, muội nằm một chút cũng được.”



Nói rồi, liền nằm lên giường, tay với lấy cái chăn đắp qua người.



Tiểu cô nương rất mệt mỏi, không hiểu sao vừa nằm lên giường, hai mắt nàng liền trĩu lại không cách nào kháng cự lại được, chốc lát liền chìm vào giấc ngủ sâu.



Nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của tiểu cô nương, thiếu niên khẽ thở ra một hơi, vội vàng với lấy cốc nước bằng gỗ đặt trên đầu giường uống lấy vài ngụm, sau đó rên một tiếng đầy khoan khoái.



Nội thể hắn có chút khôi phục, linh khí trong cơ thể luân chuyển nhẹ nhàng, bất quá cũng chẳng thấm vào đâu. Hắn lúc này quả thực vô cùng cần linh khí, một loại linh khí đặc biệt không phải là linh khí bình thường có thể sánh được.





Nằm xuống giường, hương thơm u tĩnh nhàn nhạt của tiểu cô nương tỏa ra, thiếu niên không nhịn được sinh ra vài ý nghĩ kỳ quái, cứ thế lần quẩn trong đầu.



Đưa tay ra ôm nàng, chẳng hiểu sao lại lần mò lên trên. Xúc cảm mềm lại chợt truyền tới, lại bất giác khiến người ta đỏ mặt, đôi bàn tay không nghe lời lại cứ thế tiến lên vài lần.



Khắc chế lại dục vọng trong bản thân, hắn xoay người lại, cố gắng điều tiết hơi thở, áp chế hỏa khí trong người xuống.



Thiếu niên tên đầy đủ là Trần Nguyên Xương, gia cảnh trước đây cũng không tệ, được coi như phú hộ trong vùng. Nơi này là vùng Thuận Thanh, một đồng bằng khá rộng và trù phú do Lạc Tinh Môn quản trị. Trần gia trước kia cũng là một danh gia vọng tộc rất lớn, một trong Bát tộc Thuận Thanh, nhưng sau một t·hảm h·ọa, tất cả những gì còn lại chỉ là hư vô.



Nguyên Xương chỉ là tộc nhân chi thứ của gia tộc, so với những nhân tài thời này, hắn bất quá cũng chỉ nổi bật ở trong hàng ngũ con cháu chi thứ, còn so với những nhân tài nội trạch Trần gia, hắn bất quá cũng chỉ là một người tiểu tốt vô danh.

Cha Nguyên Xương tên là Trần Minh Khải, mẹ hắn là một nữ tử tiểu hộ trong vùng có thiên phú tu tiên là Nguyên Vân Hương. Cả hai người đã mất từ lúc Nguyên Xương lên 12 tuổi trong khi chấp hành nhiệm vụ gia tộc, bỏ hắn một mình tự sinh tồn.



Là một người tự lập, hắn cũng không khó lắm để thích nghi, trong lòng tuy đau buồn, nhưng cũng không để chuyện đó ảnh hưởng tới cuộc sống. Hắn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.



Tu luyện, kiếm sống, nghỉ ngơi, đó là toàn bộ những gì mà Nguyên Xương đã làm trong những năm sau khi mà song thân mất một thân một mình.



Hắn ngồi dậy, lưng dựa vào tường, ban chỉ trên tay lóe một cái, ánh sáng xanh lam lóe lên rồi biến, trên bàn tay liền xuất hiện mấy mảnh kim loại nhỏ. Đó là những linh kiện trận pháp đã được chế tác qua, hiện tại dùng để bổ trong trận pháp.



Hắn ráp một vài mảnh lại đặt sang bên cạnh, cứ thế lặp đi lặp lại, lúc sau liền thành một cái đống nhỏ linh kiện trận pháp.



Trận pháp này chính là bí mật của Nguyên Xương, là một trận pháp đến từ Địa Cầu mà hắn có được trong trí nhớ. Chuyện này kể ra thì rất dài, hắn cũng chưa từng tiết lộ với ai.





Lúc Nguyên Xương lên ba tuổi thì bị ốm một trận thập tử nhất sinh, cha mẹ hắn cực kỳ lo lắng, chạy đông chạy tây, thậm chí thỉnh cả người trong tộc có y thuật sao siêu đến chữa nhưng vẫn không nổi.



Nhưng vào lúc tuyệt vọng, không ai có thể ngờ rằng Nguyên Xương lại phục hồi một cách thần kì, từ Quỷ Môn Quan một đường vượt ra dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.



Nhưng trong lúc mọi người đang vui mừng thì Nguyên Xương chợt phát hiện ra trong đầu hắn tự nhiên xuất hiện một đoàn ký ức khổng lồ.



Đó là ký ức kiếp trước của hắn. Nguyên Xương nguyên bản là tới từ một vũ trụ khác hẳn so với nơi này, lại một nơi gọi là Địa Cầu. Nơi này khoa học cực kỳ phát triển, mấy vạn năm trước linh khí đột nhiên thức tỉnh, tạo ra một cuộc cách mạng khoa học cực lớn, dung hợp linh khí vào những thành tựu khoa học, tạo nên một nền văn minh khoa học tu tiên rực rỡ, giúp con người thống trị cả dải Ngân Hà.



Kiếp trước hắn là một tu sĩ cấp thấp, về vũ lực thì cũng như bao người khác, không có gì nổi bật, tuy nhiên lực lượng linh hồn mạnh mẽ khác thường nên đã trở thành một hồn tu. Nhưng chính vì sự cường hãn của linh hồn mà Nguyên Xương bị một thế lực tu tiên thần bí bắt lấy rút ra linh hồn làm hạch tâm Trữ Tin trận, nên toàn bộ những gì bọn chúng lưu trữ vào trong trận pháp này, hắn đều có thể ghi nhớ lại được.



Nhưng cũng chính vì thế mà một phần bản tính kiếp trước cũng nhập vào, khiến tâm tính Nguyên Xương trong một đêm thay đổi, trầm ổn nhưng không lộ ra mặt, chuyện thức tỉnh trí nhớ kiếp trước cũng không nói cho ai



Kí ức kiếp trước tuy thức tỉnh, nhưng lại mơ hồ không rõ, tựa như vô số mảnh gương vỡ vụn bay tán loạn, thỉnh thoáng đôi lúc lại có một vài mảnh tự lành lại, giúp Nguyên Xương nhớ ra được một phần ký ức, đơn cử như chính cái trận pháp phòng ngự này, chính là một trong những thứ mà ký ức kiếp trước mang tới cho hắn.



Tri thức có, tài lực lại không. Trong suốt mười mấy năm tiếp theo, hắn điên cuồng tu luyện, thay đổi, phối hợp cả công pháp để thăng tiến thực lực nhanh. Hắn đã chế tạo được một số thứ từ trong ký ức như một vài loại phù lục đơn giản, nhẫn trữ vật hay phức tạp nhất chính là cái trận pháp phòng ngự này.



Mọi thứ khá thuận lợi, tuy hơi vất vả nhọc công nhưng Nguyên Xương chưa bao giờ gặp trở ngại quá lớn, tại chi của mình cũng được coi là một người tiêu biểu của thế hệ, 14 tuổi đã là Luyện Thể kì đỉnh phong, gần một chút có thể tiến vào Luyện Thần kì, tiến vào ngoại trạch tu luyện.



Nhưng chuyện trên đời, mười chuyện thì chín chuyện không như ý muốn, hắn cũng không thoát khỏi câu nói này





Hai năm về trước, Trần gia bất ngờ bị những hắc y nhân thần bí mà mạnh mẽ, trong một đêm bị hủy diệt không còn lại gì, tám phương khói lửa. Tiếng oán thán dậy đất, gần trăm vạn tộc nhân thế mà trong một đêm liền bốc hơi khỏi nhân gian.



Nguyên Xương bất chấp tất cả, được ủy mệnh của vị tộc trưởng Trần gia ôm chí bảo gia tộc chạy trốn, mong lưu lại một tia huyết mạch.



Vượt qua muôn trùng khó khăn, tuy rằng hắn đã thành công chạy trốn, nhưng lại trúng một loại nguyền rủa đáng sợ, nó ăn mòn từng chút một, từng chút một sinh mệnh của Nguyên Xương, buộc hẳn luôn phải dùng tu vi của mình để áp chế, không cho lời nguyền phát tác.



Sau cùng Nguyên Xương biến thành một phế nhân, tay không trói nổi con gà. Hắn trong thời gian đó phải lưu lạc đầu đường xó chợ, cái mạng cũng là treo trên cành cây, vô cùng gian khổ.



Trong thời điểm tuyệt vọng nhất của cuộc đời, Nguyên Xương gặp được Lữ Tiểu Linh, là thanh mai trúc mã của hắn. Gia tộc của nàng cũng bị cuốn vào trong cuộc hủy diệt kia, chỉ còn nàng chạy trốn.



Hai người trôi giạt trên dòng đời không ngờ lại gặp được nhau, tất nhiên vô cùng vui mừng.



Từ đó hai người sống nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn. Hắn và nàng đi qua Hoan châu, vượt được Vị Thủy dưới sự t·ruy s·át mãnh liệt của đám hắc y nhân, cuối cùng đã tới được trấn Kim Dương này.



Tại đây hắn tìm tới một ngôi nhà mấy năm trước hắn mua rồi để đây, chủ yếu là lúc đó luyện tập trận đạo, vừa vặn nơi này có một trận pháp phòng ngự rất mạnh mẽ, rốt cục dựa vào nó mà sống sót qua hai năm.



Lữ Tiểu Linh không giống Nguyên Xương, không phải tu tiên giả, nhưng nếu xét gia thế nhân lên thì nàng lại cao hơn hắn rất nhiều.



Lữ Tiểu Linh là đại tiểu thư Lữ gia, là gia tộc võ học, tuy không được tiếp xúc với việc tu luyện như Nguyên Xương nhưng tư chất luyện võ của nàng là cực kỳ khủng bố, không cần linh lực hay tu vi cũng có thể đánh ngang tay với hắn lúc còn là Luyện Thể trung kỳ, tức tu vi có thể khôi phục hiện nay của hắn.



Lữ gia không phải gia tộc tu tiên, nhưng bàn về sự vận dụng hoàn cảnh cùng cơ thể để chiến đấu có khi cả những tu tiên giả, tu sĩ cũng phải ngượng ngùng.



Những tu sĩ này chiến đấu thường là thi triển pháp thuật là chính, sau đó mới tới vũ kỹ. Tuy có người cũng dựa vào khổ tu để tấn thăng cảnh giới, thủ đoạn cũng rất nhiều, nhưng nếu xét ngang nhau thì những tu tiên giả này kém hơn với những gia tộc võ học này rất nhiều.