Chương 5: Sự thật
Ăn cơm xong xuôi, Glein bước lên trên lầu với ý định lấy cái tô không của ông hắn vừa ăn để đem đi rửa. Đi đến trước của phòng, mặt hắn đột nhiên biến sắc, cái tô cơm kia vẫn còn nguyên chỗ đó.
Hắn trong lòng tràng đến một dự cảm bất an, tám chín phần là ông hắn đã xảy ra chyện không may, hắn đem tô cơm ra sang một bên đạp cửa phòng đi vào.
Một không gian u tối đến cực điểm, hắn chỉ thấy lờ mờ vài đốm sáng, vì phòng của ông hắn nằm trên gác mái nên không gian tưong đối kín, cũng vì ông hắn muốn c·ách l·y để không lây bệnh.
Hắn chưa kịp nhìn rõ thêm điều gì, thì một mùi hương thối hoắc tràng vào khoang mũi hắn, mùi hương này trộn lẫn giữa phân, nước tiểu, cùng rất nhiều chất kỳ lạ và thứ gì đó rất tanh nồng.
Hắn ngày lập tức bịt mũi lại, chạy ra khỏi đó đóng cửa chặt lại, vẻ mặt lúc này của hắn rất là xanh, vì sợ ớn lạnh và buồn nôn. Hắn bịt miệng mình lại để cố gắng không nôn cơm ra ngoài. Sau đó hắn hít thở liên tục, hít thở một cách điên cuồng.
Nửa khắc sau thì hắn tĩnh người lại, bắt đầu suy nghĩ, mùi tanh kia có lẽ là xác c·hết của ông hắn nhưng mà ông hắn tối hôm qua vẫn còn lấy cơm mà hắn đặt ở ngoài để ăn cơ mà. Nếu ông hắn c·hết thì làm cách nào mà cơ thể phân huy nhanh đến thế.
Sau đó một tia sáng loé lên trong đầu hắn, hắn đoán ông hắn c·hết là do bệnh dịch đã biến chủng ra một loại mới khiến ông hắn c·hết nhanh đến như thế hay sao.
Nói vậy thì cũng thật sự rất là nguy hiểm, và nếu mở cánh cửa sổ trong phòng của ông ra thì nó có thể sẽ l·ây l·an ra ngoài. Nhưng nếu không mở thì hậu quả hắn cũng không đoán trước được, thật sự là quá khó để lựa chọn đi.
Ngay sau đó hắn sực nhớ ra cái Ma năng Thấu Thị, biết đâu nó có thể nhìn vào bên trong. Hắn lập tức thôi động nó, con ngươi của hắn lúc này chuyển sang màu xám.
Hắn lập tức nhìn xuyên vào bên trong, đặc biệt là nhìn rất rõ, nó cứ như cái kính dò nhiệt phiên bảng thăng cấp vậy. Tất cả mọi vật trong mắt hắn đều màu xám sáng, không gian bên trong vô cùng bừa bộn, có một cái giường cũ của ông hắn.
Một cái thung đựng nước tiểu và phân, bình thường nó vẫn đóng chặt và khi đầy thì ông hắn sẽ đưa ra để hắn đem đi đổ. Nhưng lần này nó lại bị bung ra, nên mùi hôi có lẽ là từ nó.
Nhưng mà mùi tanh là do đâu, rõ ràng là gần nửa năm hắn đâu có đụng đến thịt cá? Glein bắt đầu quan sát tiếp tục, một cái con người ốm tong teo, khuôn mặt gầy gò, hốc hác, cơ thể thì xa bọc xương đúng hiệu. Trên mặt râu ria, tóc tai bù xù, trong Thấu Thị của Glein thì hiện lên màu đỏ. Người này rõ ràng là ông hắn, và qua Thấu Thị thì hắn thấy ông hắn không còn chút gì gọi là sự sống cả.
Nhưng ngay sau đó một cái bảng thông tin màu tím nhạt y hệt của hắn hiện lên. "Ông cũng là Ma năng giả ư." Hắn tự hỏi.
Sau đó hắn nhìn cái bảng màu tím kia, các thông tin hiện lên một cách rõ ràng.
Tên: Bardon Waris
Tuổi: Thọ 76
Cấp độ: Sơ cấp Ma năng giả (300/500)
Chức nghiệp: Nhà ngoại cảm Lv2
Ma năng: Thấu Hồn (S) Âm Thị (S) Giao Âm (S).
Ngay lúc hắn vẫn quan sát, một cái âm thanh khàn khàn vang vọng trong đầu hắn, Glein sực tỉnh ra: "Cái này, cái này... là giọng của ông hắn." Không biết bao lâu trôi qua nhưng mà âm thanh của ông hắn đối với hắn vẫn trìu mến và yêu thương như vậy.
"Glein, cháu của ta. Nếu cháu nghe được đoạn ghi âm này có lẽ lúc đó ta đ·ã c·hết rồi, xin lỗi vì đã giấu cháu về việc ta là một Ma năng giả. Và đoạn ghi âm này ta viết lại bằng cả linh hồn của minh qua Ma năng Thấu Hồn."
"Nhưng sự việc thức tỉnh của ta cũng chẳng hề tốt đẹp." Nói đến đây, giọng ông hắn hơi khàn và nhỏ hơn, cứ như đang khóc và bị đờm nghẹn họng.
"Ta thức tỉnh lúc ba năm trước, cũng là lúc dịch hạch xảy ra, và ta chính là kẻ tạo nên dịch hạch. Cháu có thể sẽ trách móc và nguyền rủa ta vì đã tạo ra nó, khiến nó c·ướp mất đi sinh mạng của ba mẹ cháu và nhiều người khác."
"Thực ra, ta không cố ý, ta thật không muốn g·iết con dâu và con trai ta, ta thật sự không muốn, ta thật sự không muốn. Nhưng ta đã bị lừa, ta đã bị lừa." Nói đến lúc này, giọng nói của ông ấy có chút hoà lẫn với tiếng khóc, một sự đau khổ từ cảm xúc đến tột cùng. Và ngay sau đó là một sự hận thù và oán trách.
Sau đó ông ấy bình tĩnh lại, và nói tiếp: "Chuyện này phải kể từ hai năm trước dịch hạch, tức lúc cháu năm tuổi. Cuộc sống ở ngôi làng này càng lúc càng khó khăn, tất có mọi người trong làng đều rất khổ cực, vất vả để kiếm miếng ăn." Giọng điệu lúc này có chút oán trách.
"Với cương vị là người trưởng làng, ta hàng ngày đều phải suy nghĩ cách để cuộc sống của mọi người được cải thiện. Nhưng mà cháu cũng biết, ở đây đát đai thì cằng cỗi, sông ngòi thì cũng không có. Chỉ có mỗi một cái giếng nước cũ mà cả làng dùng chung thì làm sao mà trồng trọt mà canh tác đây." Giọng điệu lúc này của ông ta có chút bi ai.
"Nhưng ngay lúc ta đang tuyệt vọng thì có một tên mang áo choàng đen trùm kín người đến nói với ta rằng:
Ngươi có muốn cuộc sống tốt hơn không? Ngươi có muốn ăn ngon mặc ấm không? Ngươi có muốn sống một cuộc sống không phải lo âu không? Từng câu nói như muốn cứu mạng một người trưởng làng như ta."
"Hắn bảo, chỉ cần ta làm theo hắn thì tất cả nhưng người ở làng Waris này đều sẽ có một cuộc sống ấm no. Và đúng vậy, ta đã làm theo lời hắn." Giọng điệu của ông lúc này căm phẫn vô cùng.
"Hắn bảo ta chỉ cần đổ một loại nước màu lá đậm được đất trong một cái bình xuống giếng nước thì đất đai và nguồn nước ngầm sẽ được cải thiện." Giọng nói lúc này rất oán hận.
"Nhưng mà đúng, ta đã bị lừa, vì nguồn nước này là nguồn sống của làng ta, tất cả mọi người trong làng đều phải sống nhờ nó. Vì thế mà d·ịch b·ệnh bùng phát ngày càng nhanh, và ta đã tìm hắn hỏi cho ra lẽ nhưng mà hắn đã đi mất." Giọng điệu của oing ta lúc này phẫn hận vẫn còn nhưng nhiều nhất là tự trách.
"Dịch bệnh bùng phát ngoài sức tưởng tượng của ta, số lượng n·gười c·hết cũng đã quá nhiều và ta cũng chỉ biết vùi đầu vào tìm thuốc giải chỉ để sửa lỗi lầm của bản thân." Giọng điệu lúc này của ông vô cùng bi thương.
"Và tuyệt vọng nhất là khi con trai cùng con dâu của ta q·ua đ·ời, để lại một mình lão già như ta, nhưng may mắn ta vẫn còn có cháu, Glein à, chỗ dựa tinh thần của ta, nếu không có cháu thì có lẽ ta đã buông xuôi và từ bỏ lúc nào không hay." Giọng điệu bây giờ có chút yêu thương.
"Sau nửa năm thì ta đã phát minh ra thuốc trị căn dịch hạch này, tuy khởi đầu thử nghiệm lên chuột có vài lần thất bại nhưng khi lên người thì thành công mỹ mãn, không biết đây có phải là do đạo đức hay không nhưng lúc đó ta cảm thấy rất thanh thản. Dù có c·hết cũng không hối hận." Giọng điệu này có chút hồi tưởng và hạnh phúc.
"Sau đó tuyệt vọng lại đến với ta, ta lại bị nhiễm bệnh, vốn tưởng thuốc kia vẫn sẽ có tác dụng. Nhưng nó hoàn toàn không, ta đã đoán rằng nó thuộc một biến chủng mới của dịch hạch này. Theo các chủng trước ta đoán được dịch hạch này lây qua da và đường hô hấp nên ta đã tự c·ách l·y khỏi làng. Và ta biến mất từ đó."
"Có lẽ cháu sẽ trách khứ ta, nhưng ta vẫn sẽ chấp nhận, vì ta, chính do ta đã khiến cháu không có một gia đình, tuổi thơ hoàn chỉnh, ta xin lỗi, thật tâm xin lỗi. Glein, cháu của ta." Giọng điệu lúc này của ông rất mãn nguyện, hạnh phúc như đã trút bỏ được gánh nặng.
Không biết vì lý do gì nước mắt của Glein liên tục rơi xuống từ khoé mắt, tự khi nào mà một kẻ như hắn lại khóc nhỉ? Hắn tự hỏi. Sau đó cũng tự trả lời, có lẽ là do thứ cảm xúc được gọi là gia đình và hương vị của tình thân kia chăng.
Nhưng mà nước mắt hắn vẫn rơi trên một gương mặt vô cảm. Sau đó, hắn lau đí nước mắt, ngay lúc hắn định quay người đi xuống thì một cái tình huống kinh khủng xảy ra.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên: "Ma năng ∆ kích hoạt."
"Lv2, toàn chuyên chức nghiệp, ý cảm quen thuộc. Người thân đã mất, bắt đầu chuyển chức."
Ngay sau đó cơ thể hắn sinh ra một biến động lớn, Mana bên trong cái Tâm cầu kia bắt đầu tăng lên, đến lúc bó đầy cái quả cầu này thì quả cầu đột nhiên bành trướng lên, thể tích Mana vẫn không đổi. Chỉ có cái vật chứa là lớn lên nên khiến người ta tưởng rằng nó sụt giảm.
Mana bên trong chỉ chiếm một phần năm Tâm hệ. Cái này cũng không phải là thứ khiến Glein hoảng hốt đến vậy mà hắn nhìn vào cái bảng Tâm hệ kia.
Tên: Glein Waris
Tuổi: 10
Cấp độ: Sơ cấp Ma năng giả (1000/5000)
Chức nghiệp: Điều tra viên Lv1 (Có thể chuyển chức: Nhà ngoại cảm Lv2)
Ma năng: Quan Sát (R) Suy Đoán (R) Tìm Kiếm (R) Tồn Trữ (R) Mở Rộng (R) Thấu Thị (R) ∆ (W.3).
∆ (W.3)
Lv1: Mở kỹ năng Thời Không Chi Môn
Lv2: Mở Toàn chuyên chức nghiệp
Lv3: Mở Chư Bảo Thiên.
Lv4: Chưa mở.
Lv5: Chưa mở.
Cấp độ quá thấp, không thể hiện thêm.
Cái Ma năng hình tam giác này càng lúc càng thấy nó mạnh mẽ và ghê gớm, ở lv1 giúp hắn chuyển sinh, lv2 giúp hắn hấp thụ thêm chức nghiệp thì không biết lv3 kia nó là gì đây?
Càng lúc hắn càng thấy hồ hởi, nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ và cảm thấy bản thân mình may mắn vì nhặt được một cái siêu cấp chí bảo đi.
Hắn bình tĩnh lại, dọn dẹp ngoài phòng và đóng chặt cửa phòng của ông hắn lại, tuyệt không để một chút khí tức của ông hắn lọt ra ngoài, nếu không thì không chỉ hắn mà cả cái làng này đều gặp nguy hiểm.
Xong thì hắn đem tô cơm xuống bếp, sau đó hắn về phòng ngủ vì lần sử dụng Ma năng và việc thăng cấp đã khiến cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi.