Lúc đó, Lý Di Vân tức giận xoay người muốn đi khỏi đó, nhưng bà Lương kéo bà lại nhất quyết phải nói với bà.
Không dễ gì chiếm được ưu thế, bà ta khoe khoang đủ vốn mới được.
Lý Di Vân cũng không thể cưỡng ép bước đi, như vậy là tỏ ra hẹp hòi, dù trong lòng tức giận đến đâu cũng phải giữ dáng vẻ đoan trang và ngồi đó lắng nghe bà ta nói.
Cho đến lúc bà ta rời đi, Lý Di Vân tức muốn bể phổi, chính vì chuyện này mà lúc Lý Di Vân bước ra khỏi trung tâm thương mại, bà bước đi thật nhanh, bị hụt chân trên bậc thang nên mới bị trẹo chân.
Hàn Duy Thái không tự nhiên ho khan một cái, anh lại chọc bà rồi sao?
Lý Di Vân cũng lười nói nhảm với anh, dứt khoát nói: "Con nghĩ con còn rất trẻ sao? Mẹ hỏi con, con định khi nào sẽ kết hôn, khi nào thì có thể để mẹ ôm cháu trai hả?"
Bây giờ thì Hàn Duy Thái đã hiểu những lời nhắc khéo của dì Mai.
Đây là bị kích thích gì đây?
Hàn Duy Thái ấn huyệt thái dương: "Kết hôn có gì khó..."
"Con đừng lại nghĩ muốn làm lấy lệ với mẹ, hôm nay con cho mẹ một câu trả lời chắc chắn đi, có kết hôn hay không?"
Lần này thái độ của Lý Di Vân rất cứng rắn.
Hàn Duy Thái biết lần này Lý Di Vân thực sự rất tức giận rồi.
Anh nghiêm túc nhìn Lý Di Vân: "Cho dù con muốn kết hôn, thì dù sao cũng phải có đối tượng kết hôn chứ..."
"Mẹ đã hỏi thăm rồi, con gái Phó cục trưởng Lý ở tổng cục, nhà người ta chưa lấy chồng, hơn nữa hoàn cảnh gia đình rất rõ ràng, mẹ đã gặp cô gái đó rồi, xinh đẹp không thua gì Trần Thanh Vi."
Kể từ khi Hàn Duy Thái muốn hủy hôn, Lý Di Vân liền bắt đầu tìm kiếm những đối tượng kết hôn thích hợp cho anh.
Không có gì quan trọng bằng chuyện hôn nhân cả đời của con trai.
Hơn nữa anh đã không còn trẻ nữa.
Hàn Duy Thái cười nhưng trong lòng không cười: "Hóa ra là mẹ đã sắp xếp rồi."
"Mẹ nghiêm túc!" Lý Di Vân không nhìn nổi được cái bộ dạng không thèm để ý của Hàn Duy Thái.
Vẻ mặt này của anh chính là không bằng lòng.
"Con cũng rất nghiêm túc, vợ của con phải để chính con chọn."
Trong lòng Hàn Duy Thái phiền não, anh không muốn nói chuyện này với Lý Di Vân, nhưng bà là mẹ anh.
Không muốn, cũng phải kiên nhẫn lắng nghe.
Lý Di Vân liền tức giận, Hàn Duy Thái nắm lấy tay bà vỗ về: "Mẹ không phải muốn có cháu trai sao?"
Lý Di Vân sững sờ một lúc rồi mù tịt nhìn Hàn Duy Thái, anh nói như vậy là có ý gì?
"Mẹ đã biết, con có một người phụ nữ khác, cô ấy..."
"Có thai rồi?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Di Vân.
Hừm, Hàn Duy Thái không tự nhiên nhìn Lý Di Vân, suy nghĩ chốc lát: "Gia đình cô ấy không được tốt lắm."
Trong nháy mắt Lý Di Vân im lặng, sau sự việc của Trần Thanh Vi, bà thực sự sợ.
Sợ gặp phải một gia đình không bình thường như thế.
"Mẹ không đồng ý." Không cần nghĩ ngợi, Lý Di Vân liền từ chối.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ước chừng chính là tâm lý của Lý Di Vân lúc này.
Bà luôn cảm thấy những gia đình nghèo đều sẽ giống như nhà họ Trần, cho dù cô gái đó có thể nói ra những chuyện trong quá khứ, nhưng ai có thể đảm bảo được người trong gia đình cô ta sẽ không vì trèo cao mà phạm pháp chứ?
Vì vậy, cô gái đó nhất định phải xứng vai xứng vế.
Lần này tuyệt đối không được nhân nhượng, tuyệt đối không nghe lời Hàn Duy Thái nữa.
Những lời nói vừa nãy Hàn Duy Thái nói, chỉ là muốn thăm dò thái độ của Lý Di Vân mà thôi, chứ trong lòng anh biết Lý Di Vân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ lại có thể dứt khoát như vậy.
"Muộn rồi, con đi về nghỉ đây, ngày mai con lại đến." Nói xong Hàn Duy Thai đứng dậy đi ra ngoài, anh không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, rõ ràng là nếu anh còn tiếp tục ở đây, Lý Di Vân sẽ tiếp tục nói.
Lý Di Vân không nhận được câu trả lời, không cam lòng: "Duy Thái..."
"Dì Mai giúp con chăm sóc mẹ nhé!" Hàn Duy Thái cố ý ngắt lời Lý Di Vân.
Lý Di Vân còn muốn nói tiếp nhưng dì Mai đã ngăn lại.
"Bà chủ, bà vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt."
Có dì Mai chăm sóc Lý Di Vân, Hàn Duy Thái yên tâm rời khỏi phòng bệnh.
"Nó muốn tức chết tôi mà!" Lý Di Vân chỉ vào cửa: "Ngay cả dì cũng giúp nó."
Dì Mai rót một ly nước cho Lý Di Vân rồi ngồi vào cái ghế bên cạnh:
"Bà chủ, bà có thể cứng rắn với cậu chủ sao? Lần trước không cứng rắn được, lần này có thể sao?"
Lý Di Vân không trả lời.
Dì Mai tiếp tục nói: "Con trai mình sinh ra mà bà không biết tính tình nó thế nào sao?"
Lý Di Vân buồn phiền nói: "Cũng không biết nó học ai."
Lúc đầu bảo anh đi bộ đội theo kiểu cha truyền con nối.
Nhưng anh không đi, anh nhất quyết muốn kinh doanh.
Lúc anh đính hôn với Trần Thanh Vi, bà còn nhấm vào cô gái nhà họ Hứa, nhưng Hàn Duy Thái không muốn.
Nên chỉ có thể thuận theo anh.
"Phản nghịch trong xương cốt, cũng không biết là học ai, nó còn là con nít sao, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn làm tôi lo lắng không thôi."
Lý Di Vân vẫn chưa nguôi giận.
Nhưng mà bà thừa nhận những lời dì Mai nói là thật, nếu Hàn Duy Thái không đồng ý thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn anh thỏa hiệp.
"Mặc kệ đi, bà quản không nổi cậu ấy đâu, cậu chủ có lẽ là chưa gặp được người mình thích thôi." Dì Mai đỡ Lý Di Vân dựa vào giường, tiếp tục khuyên nhủ bà.
"Bây giờ bà nên chăm sóc cơ thể cho khỏe lại, ông chủ và cô chủ sắp trở về rồi, biết được chuyện..."
Khi nghĩ đến việc phải giải thích cho chồng về chuyện Hàn Duy Thái hủy hôn, Lý Di Vân liền nhức đầu.
"Năm nay, có thể sống tốt mới là lạ!"
Năm nay cái gì cũng không thuận lợi, Lý Di Vân ngước nhìn dì Mai: "Ngày mai đưa tôi đến chùa Nam Hoa một chuyến."
Không phải bà mê tín mà là dạo gần đây mọi chuyện ở nhà đều không được suôn sẻ, bà phải đi thắp nén nhang, hi vọng trong năm tới mọi thứ đều suôn sẻ và Hàn Duy Thái có thể thuận lợi kết hôn sinh con.
"Vâng, bây giờ bà chủ đi ngủ trước đi, cũng muộn rồi." Dì Mai đỡ Lý Di Vân nằm xuống.
Bên kia, Hàn Duy Thái sau khi rời khỏi phòng bệnh cũng không có lập tức đi ngay, mà là đến phòng làm việc của bác sĩ để tìm hiểu về tình trạng của Lý Di Vân.
Lý Di Vân bị trật mắt cá chân, ba tháng sau sẽ liền xương, cũng không có việc gì lớn, chỉ cần dưỡng thương là sẽ hồi phục lại bình thường.
Hàn Duy Thái nắm rõ tình hình của Lý Di Vân rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Tại biệt thự.
Dì Trần đi lên lầu nói với Trần Thanh Lan: "Cậu chủ đã đi ra ngoài rồi. Cậu ấy bảo tôi nói cô chủ đi ngủ trước, đừng đợi cậu ấy."
"Con biết rồi, trễ như vậy rồi còn ra ngoài, có chuyện gì sao?" Trần Thanh Lan hỏi.
Dì Trần nói lại cho Trần Thanh Lan nghe những gì Nghiêm Cẩn đã nói: "Cho nên cậu ấy đến bệnh viện rồi."
Trần Thanh Lan gật đầu, nói với dì Trần: "Dì Trần cũng đi ngủ sớm."
Dì Trần chưa đi.
"Còn chuyện gì sao Dì?" Nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của dì Trần, cô hỏi.
"Tôi nghe trợ lý Cẩn nói cậu chủ hủy hôn với cô Vi rồi, còn nói rằng thái độ của cậu chủ rất kiên quyết."
Thật ra những lời này là Nghiêm Cẩn cố tình muốn nói đến tai Trần Thanh Lan.
Nghiêm Cẩn và Hàn Duy Thái quen biết nhau không phải chỉ ngày một ngày hai, nên ít nhiều anh ta cũng hiểu Hàn Duy Thái.
Nếu Hàn Duy Thái thực sự yêu Trần Thanh Vi, anh ấy sẽ không hủy hôn vì chuyện của Trần Thanh Hoàng.
Rốt cuộc thì vẫn chưa đủ thích, nhưng Nghiêm Cẩn cảm thấy trong chuyện này có quan hệ với Trần Thanh Lan.
Cho dù Trần Thanh Lan không có ý gì với Hàn Duy Thái, nhưng anh ta cũng muốn cô biết rằng Hàn Duy Thái vẫn còn độc thân.
Trần Thanh Lan sững người một lúc lâu.
Anh hủy hôn với Trần Thanh Vi rồi?
"Cô Lan?" dì Trần thấy Trần Thanh Lan ngẩn ngơ, liền gọi cô một tiếng.
Không bao lâu sau thì Trần Thanh Lan liền trở lại bình thường, cô cười gượng gạo nhìn dì Trần: "Con không sao, con buồn ngủ thôi."
Thực tế là cô không hề buồn ngủ.
Dì Trần mỉm cười không nói, ra khỏi cửa liền đóng cửa phòng lại.
Sau khi dì Trần rời đi, Trần Thanh Lan ngồi trên giường một lúc lâu, tâm trạng phức tạp đến mức không biết mình bị làm sao.
Cô nằm trên giường, nhìn phía trên trần nhà, khó chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu cô lúc này toàn là những lời dì Trần nói lúc nãy, Hàn Duy Thái đã hủy hôn với Trần Thanh Vi.
Bởi vì cái gì? Là vì chuyện của Trần Thanh Hoàng, hay là vì cô?
Sau đó nhanh chóng bị cô bác bỏ.
Làm sao anh có thể hủy hôn vì cô? Nghe nói anh và Trần Thanh Vi đã đính hôn được bốn năm rồi. Làm sao có thể vì cô mà hủy hôn được.
Có lẽ là vì chuyện của Trần Thanh Hoàng đã chọc giận tới anh?
Cô nghĩ không ra, mà cô cũng chẳng muốn nghĩ nữa, nhưng hình bóng của Hàn Duy Thái lại cứ hiện lên trong đầu cô.
Dáng vẻ anh tức giận, dáng vẻ anh dịu dàng,...
Cạch, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Trần Thanh Lan ngồi dậy.
Nhìn thấy bóng dáng ở cửa, cô thử gọi một tiếng: "Hàn Duy Thái?"