Trần Thanh Lan không muốn thấy vẻ mặt u ám của Hàn Duy Thái, đối với cô mà nói, chuyện đó là ngoài ý muốn.
Nhưng đó lại là một tia sáng trong cuộc đời tăm tối của cô, và chính là nỗi đau đớn mà cả cuộc đời này cô không muốn nhắc đến.
Cô và Hàn Duy Thái không thể nào ở bên nhau được, sinh ra một đứa con rồi sẽ thế nào?
Nếu có thể bình an, khỏe mạnh thì còn tốt, còn nếu lại giống như bốn năm trước, thì cô chắc chắn sẽ chết mất.
Cái loại đau đớn đó, cô không thể chịu đựng được thêm lần nào nữa.
Hàn Duy Thái đứng ở trước mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, giọng nói nặng nề nói: "Ngay cả nhìn thấy tôi cũng không thích hay sao?"
Khí thế khi anh ép bức người khác, khiến cho người ta cảm thấy bị khó thở, Trần Thanh Lan mở miệng nghẹn ngào nói: "Đừng ép tôi."
Hàn Duy Thái nặng giọng đè ép sự xúc động của cô lại, gặn từng chữ một: "Tôi hỏi em lại một lần nữa, em có đồng ý sinh cho tôi một đứa con hay không?"
"Không muốn... tôi không muốn... Đừng..."
Hàn Duy Thái nhanh chóng nắm chặt lấy cằm cô, rồi chặn đôi môi nhỏ của cô lại, khiến cho những lời cô muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thanh Lan, càng khiến cho ngọn lửa nơi mắt anh càng bùng lớn thêm, cực kỳ đáng sợ.
Anh nghiến chặt răng lại, ngón tay cái đè nặng lên đôi môi của cô, dùng sức mà nghiền nát: "E rằng, chuyện này không thể theo ý em!"
Thứ cảm giác duy nhất mà Trần Thanh Lan cảm nhận được chính là đau, nhưng lại cực kỳ không thích những lời nói này của anh, lời này của anh đầy gai góc, từng lời từng lời đều đâm sâu vào trong lòng cô, mỗi chữ là một cái gai, không chút lưu tình nào cả.
Hàn Duy Thái không thể không nói như vậy, dùng hai tay lôi kéo cổ áo của cô ra, rồi cởi luôn cả quần áo của cô, Trần Thanh Lan dùng sức vùng vẫy ra: "Tôi không muốn."
Hàn Duy Thái giống như là không hề nghe thấy, chút phản kháng nhỏ nhoi này của cô đối với anh, chẳng là gì cả.
"Hàn Duy Thái! Anh không nên ép tôi phải hận anh!"
Đôi tay của anh bỗng nhiên ngừng lại, vừa mới nãy cô gọi anh là cái gì?
Hàn Duy Thái sao?
Cô xưa nay xưng hô với anh, đều là anh Thái, hay là tổng giám đốc Thái, dù có thân mật như thế nào, đối với anh cách xưng hô này vẫn rất lạnh lùng, còn có cả chút xa cách nữa.
Mới vừa rồi cô gọi tên anh sao?
Một tiếng Hàn Duy Thái kia, đã khiến cho tâm trạng của anh rối loạn, trái tim anh đập nhanh như hươu chạy, tần suất đập không hề loạn, chỉ là từng đợt từng đợt nhẹ nhàng, quấn chặt lấy anh, gắt gao không rời.
Đôi tay anh từ từ buông cô ra, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Anh muốn lấy ra một điếu thuốc để hút, để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nhưng trong túi áo lại không có, Trần Thanh Lan hiểu ý của anh, nhanh chóng chạy qua cầm hộp thuốc lá trên bàn rồi đưa cho anh.
Hàn Duy Thái ngẩng đầu lên nhìn cô, mà không có đưa tay nhận lấy.
Giọt nước mắt trong đôi mắt của Trần Thanh Lan vẫn còn đọng lại, cô cũng không có tránh né ánh mắt cua Hàn Duy Thái: "Anh nói, mối quan hệ của chúng ta chẳng là gì cả, mà nay lại muốn sinh ra một đứa bé, có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Anh là chồng chưa cưới của Trần Thanh Vi.
Mặc kệ rằng cô ta có biết hay không, thì cô và cô ta cũng là chị em cùng cha khác mẹ.
Tương lai anh với Trần Thanh Vi sẽ kết hôn, lúc đó quan hệ giữa cô và Hàn Duy Thái sẽ giống như là ***
Rồi lại khiến cho đứa bé bị người ta ruồng bỏ, sỉ nhục sao?
Không, không được, đứa con của cô tuyệt đối không thể làm con riêng được.
Cho nên, dù là làm cho Hàn Duy Thái tức giận, cô chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Dường như Hàn Duy Thái hiểu được ý tứ mà cô biểu đạt, nên nhận lấy gói thuốc mà cô đưa.
Nhưng cũng không bỏ qua ý định làm cho cô phải mang thai.
Lo lắng của cô đơn giản chính là mối quan hệ của anh và Trần Thanh Vi.
Anh đã có tính toán hết rồi, đầu năm anh sẽ sớm giải quyết xong chuyện này.
Trần Thanh Lan tìm cái hột quẹt trên bàn, rồi chủ động bật lửa cho anh: "Cơn nghiện thuốc lá tới rồi?!"
Hàn Duy Thái liếc mắt nhìn cô một cái, dáng vẻ cẩn thận của cô, khiến cho trái tim của anh dần dần bình tĩnh lại.
Anh cúi đầu hút thuốc, quanh đầu ngón tay toàn là khói lượn lờ khoảng một lúc lâu, anh mới mở miệng nói: "Lúc nãy có phải đã dọa cho em sợ rồi hay không?"
Trần Thanh Lan lắc đầu một cách quyết đoán rồi nói: "Không có."
Hàn Duy Thái nâng tay lên vuốt vài lọn tóc hỗn loạn trên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dọc theo hai bên má của cô, rồi dừng lại ở trên vết sẹo nông bên má phải của cô.
Anh làm thế nào mà quên được, người phụ nữ này ngang ngược, bướng bỉnh đến như thế nào.
Vì chống cự với anh mà có thể tự mình ngược đãi chính mình.
Hàn Duy Thái dùng ngón tay vuốt ve cái vết sẹo đó: "Tôi không thích nó, chờ tới khi Minh Thiện về, tôi sẽ bảo cậu ta xóa nó."
Cái vuốt ve này, khiến anh hồi ức lại lần nữa, nhớ tới cô làm thế nào mà có nó, mỗi khi nhớ lại, anh vừa tức giận, vừa đau lòng không kém.
"Ừ, nghe theo anh." Trần Thanh Lan biết anh tức giận, nên ngồi bên cạnh anh rồi dựa vào người anh.
Trên người anh có mùi hương của thuốc lá, nhàn nhạt thâm nhập vào trong lòng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Hàn Duy Thái đem cô ôm vào trong lồng ngực mình, nhẹ thở dài, anh rốt cuộc là muốn bảo cô nên làm gì bây giờ...
Cọc, cọc.
Lúc này cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ, rất nhanh đã truyền tới giọng nói của dì Trần: "Cậu chủ, trợ lý Cẩn đã tới ạ."
Hàn Duy Thái nhíu mày, giờ đã trễ rồi, anh ta còn tới đây làm gì vậy?
Trần Thanh Lan từ trong lồng ngực anh đứng lên, dùng tay vuốt vuốt nếp nhăn trên áo anh: "Chắc chắn anh ta có chuyện muốn nói với anh, chứ không tối muộn rồi còn đến đây làm gì."
"Em đi ngủ trước đi, tôi đi xuống xem sao." Hàn Duy Thái cũng nghĩ là do hôm nay sau khi anh từ tòa án trở về, đã để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Nghiêm Cẩn hiện tại tới đây, thì chắc chắn là đã có việc gì.
Hàn Duy Thái đứng dậy rời khỏi phòng. Ở dưới lầu, Nghiêm Cẩn vẫn đang đứng ở ngoài cửa, không đi vào nhà.
Hàn Duy Thái nhìn đến chỗ anh ta đang đứng, hỏi: "Sao lại không vào nhà?"
"Bà chủ đang đi vô tình bị trật chân rồi, dì Mai lại không thể gọi điện thoại cho anh, nên đã gọi điện thoại bảo tôi đến đây." Nghiêm Cẩn biết, sau khi Hàn Duy Thái biết rồi, thì chắc chắn sẽ đi ra ngoài, cho nên anh ta không bước vào, đứng ở cửa chờ.
"Đưa đi bệnh viện chưa?" Hàn Duy Thái cầm lấy điện thoại rồi mở ra xem, quả nhiên có mấy cuộc gọi thông báo cuộc gọi nhỡ, anh cầm lấy áo khoác, rồi đi ra ngoài cửa, khi đi đến cửa, anh quay lại nói với dì Trần một tiếng: "Nói với cô ấy, tôi đi ra ngoài có việc, bảo cô ấy ngủ trước, không cần phải chờ tôi về."
Dì Trần gật đầu, đáp lại đã biết.
"Khi tôi nhận được điện thoại, tài xế đã đưa bà chủ đi rồi, bác sĩ nói vết thương đã ảnh hưởng tới xương cốt, chắc cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian." Nghiêm Cẩn đi cùng với Hàn Duy Thái ra ngoài, nói lại tình hình lúc nãy.
Hàn Duy Thái chỉ thản nhiên ừ một tiếng, bảo Nghiêm Cẩn đi về trước, một mình anh lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lý Di Vân đã được đưa vào phòng bệnh.
Khi Hàn Duy Thái tới phòng bệnh, cũng cùng lúc đó bắt gặp dì Mai vừa đi lấy thuốc quay lại, bà thấy Hàn Duy Thái liền lập tức bước nhanh qua tiếp đón.
Hàn Duy Thái cũng thấy bà, hỏi:
"Mẹ con thế nào rồi?"
"Tổn thương tới xương cốt, nên cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian a..., lát nữa cậu chủ chú ý một chút, tâm trạng bà chủ đang không được vui cho lắm." Dì Mai muốn nhắc nhở Hàn Duy Thai nhưng bà cũng chẳng biết nói sao.
Hàn Duy Thái chau mày, bị thương rồi thì tất nhiên tâm trạng sẽ không tốt.
"Con biết rồi." Dứt lời, Hàn Duy Thái lập tức đi tới phòng bệnh, đẩy cửa phòng bệnh ra, thì thấy Lý Di Vân đang tựa đầu vào giường nghe điện thoại.
"Tôi không sao."
Thấy Hàn Duy Thái bước vào, Lý Di Vân nói một tiếng "Tôi đã biết." Xong, lập tức tắt điện thoại đi.
Sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Hàn Duy Thái cũng chẳng để ý. Kéo ghế dựa qua, rồi ngồi xuống ở bên cạnh giường của bà.
"Chuyến bay của bố con và Doanh Doanh là vào thứ năm, con đi đón đi."
"Vâng." Hàn Duy Thái cầm lấy trái chuối tiêu trong giỏ trái cây ra, rồi lột vỏ đưa cho Lý Di Vân.
Lý Di Vân không thèm lấy, hung hăng trừng mắt anh: "Con không phải là muốn khiến mẹ tức chết sao?"
Hôm nay bà ta đi đến cửa hàng, chuẩn bị mua một số đồ dùng cho dịp năm mới, gặp phải bà Lương cùng với con dâu của bà ta, còn có cả đứa con trai hai tuổi nữa.
Ông Lương và ông Hàn đều ở bộ đội, bọn họ cũng coi như có quen biết, gặp mặt thì cũng phải nói chuyện vài câu xã giao với nhau.
Kết quả chưa kịp nói gì, đối phương đã chuyển đề tài đến chuyện gia đình nhà họ Trần, cái này còn chưa tính.
Còn nói cả chuyện Hàn Duy Thái đòi giải trừ hôn ước nữa.
Lúc ấy bà Lương nói gì?
Bà ta nói: "Di Vân à, số của bà không tốt lắm nha, tôi nhớ là Duy Thái nhà bà lớn hơn con tôi tới tận bốn năm tuổi lận, qua năm nữa là đã ba mươi ba tuổi rồi, mà giờ đối tượng kết hôn còn chưa rõ, bà nên làm gì đây?"
Lý Di Vân tức giận tới đau ngực.
Bà Lương vẫn thích so đo cùng với Lý Di Vân, từ chuyện sinh đứa con, đến chuyện chồng con, cái gì cũng so với bà.
Nói về đứa con, năng lực của đứa con bà ta cũng chẳng bằng Hàn Duy Thái, so về chồng, thì chức vụ cũng chẳng cao hơn chồng bà.
Thật vất vã lắm mới tìm được chuyện để so sánh, tính toán với Lý Di Vân, nên tất nhiên là không thể ngừng.
Khoe xong rồi thì lại tiếp tục khoe chuyện đứa con dâu là con nhà danh giá rồi lại nhắc tới đứa con trai của bà ta.
Lý Di Vân vốn đã tức giận chuyện Hàn Duy Thái ban đầu thì đồng ý, lúc sau lại từ chối cô con gái họ Hứa, đáng giận hơn là, sau khi Hàn Duy Thái từ chối, cô con gái đó của họ Hứa đã lập tức gả vào nhà họ Lương, kết hôn không bao lâu thì đã mang thai, giờ còn có đứa con trai hai tuổi nữa chứ.
Nếu không phải lúc đó Hàn Duy Thái từ chối, thì đứa con trai đó chính là cháu trai của nhà ho Hàn rồi.
Bà có thể không tức giận được hay sao?