Sắc mặt của tất cả mọi người cũng lập tức biến đổi đi vài phần.
Hiểu Di rút lại bàn tay của mình, thản nhiên mở miệng: ‘’Không có chuyện gì! Chúng ta cứ chơi bình thường đi, tình cảm vợ chồng chúng tôi đã nguội lạnh từ lâu, Lăng thiếu sẽ không để ý đâu.’’
Nghe vậy, bọn họ cũng trở lại bình thường.
Tống Hiểu Di khẽ nhếch môi, nhìn vào cậu nhóc ban nảy ngồi với cô ‘’Đi thôi!’’
Nhưng sắc mặt Lăng Hiên lại xanh ngắt. Cứ chơi bình thường, tình cảm vợ chồng chúng tôi nguội lạnh từ lâu. Đây là Lăng phu nhân đang cho anh đội nón xanh trước mặt anh sao? Đã vậy còn nói “đi thôi!” với cậu ta. Khoang đã, “đi thôi!” là đi đâu? Cô định cùng cậu ta đi đâu, anh đâu phải kẻ ngốc,...
Không dám chậm trể, anh bước nhanh đến kéo lại tay cô, rồi hung hăng nện một quyền lên mặt cậu ta: “Vợ của Lăng Hiên tôi mà cậu cũng dám chạm vào!’’
Cho dù tình cảm bọn họ lạnh nhạt nhiều năm đi nữa thì cô vẩn là vợ của anh, vẩn là Lăng phu nhân. Anh không chạm vào cô đi nữa thì cũng không cho phép người khác được chạm vào người của Lăng phu nhân nhà anh.
Càng nghĩ càng tức, anh lại tiến đến đánh liên tiếp vào mặt cậu ta.
Mọi người ai cũng ngây dại. Anh nổi giận, như muốn giết chết cậu ta, đến cả Tống Hiểu Di cũng lặng người mất vài giây.
Có vài cậu trai bao giả vờ làm người tốt tiến lên định ngăn lại nào ngờ cũng bị anh đánh đến.
Hiểu Di sợ xảy ra chuyện lớn vội vàng kéo anh lại ‘’Lăng Hiên, đủ rồi, đừng đánh nửa!’’
Anh càng thêm tức giận: ‘’cô đau lòng cậu ta à?’’
Cô bình tĩnh nói: ‘’Đừng đánh nữa, em sẽ theo anh về nhà ngay, anh còn đánh nữa sẽ sảy ra chuyện.’’
Nhìn về phía các vị phu nhân đang đơ cả người kia: ‘’Thật ngại quá, xảy ra chuyện bất ngờ, vấn đề hợp tác lần này ngày mai tôi sẽ đến cảm tạ sau.’’
‘’Được,... được,... đi.. đi…’’ bọn họ còn đang khiếp sợ, chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
Trước lúc đi, cô để lại danh thiếp: “rất xin lỗi cậu vì hành vi của chồng tôi, chuyện bồi thường cậu hãy liên lạc cho tôi sau.’’
Thấy cô bước qua đó, cơn giận anh lại bùng phát, gằng giọng: ‘’Tống Hiểu Di!’’ rồi nhanh tay dành lấy tấm danh thiếp đó, kéo cô đi thẳng ra cửa.
Xe chạy một đoạn, cô hỏi: ‘’Yên Yên đang ở đâu!’’
Anh giận dữ: ‘’Lăng phu nhân, trước khi đi tìm cô tôi đã gửi con đến nhà mẹ rồi!’’
Có được đáp án muốn biết cô không để ý đến anh nữa, đoạn đường về nhà cả hai người đều không nói thêm câu nào.
Đến khi xe dừng lại, Lăng Hiên đẩy cửa ra xuống xe.
Thấy anh vòng qua đầu xe, cô đang định đẩy cửa xe ra, cửa liền bị Lăng Hiên từ bên ngoài mở ra, cả người cô bị anh ôm ra ngoài.
Sau khi mở cửa vào nhà, cửa vừa đóng lại phía sau lưng, cả người cô đã bị Lăng Hiên bế lên đặt trên ngăn tủ của bức tường.
Lăng Hiên đứng giữa hai chân cô, như có chút ép buộc, một tay ôm lấy cô, tay kia vén cao váy cô lên, **** *** cần cổ cô.
Ngực anh phập phồng, hơi thở gấp gáp mang theo giân dữ, hướng lên trên chặn môi cô, không chờ cô phản ứng, bổng nhiên ôm lấy cô từ ngăn tủ đi thẳng vào bên trong phòng ngủ.
Tống Hiểu Di giãy dụa muốn đẩy anh ra, cô luôn kiêu ngạo trước mặt anh: ‘’Em chỉ nói về nhà với anh, chứ không có nói sẽ làm cùng anh!’’
Lăng Hiên rất tức giận, anh đây là đang tình nguyện hầu hạ cô nhưng cô lại không muốn anh, vậy mà lúc nãy còn ra ngoài tìm trai bao để vui vẻ.
Càng nói càng giận, anh cúi người xuống liền cắn lên cổ cô, mặc kệ cô đang vùng vẫy anh đã kéo áo cô ra.
Tống Hiểu Di duỗi chân đạp lên cánh tay anh, kéo thân mình lùi về phía sau.
Lại bị Lăng Hiên nắm lấy cổ chân kéo về dưới thân anh, không cho cô cơ hội muốn hay không muốn, đã cứng rắn tiến vào. Thân thể vừa đau lại vừa phấn khích, vật nam tính kia đã đi vào chổ sâu nhất trong cơ thể cô, không để cô kịp phản kháng, liền dùng sức ra vào. Ý thức cô run rẩy, đầu ngón chân mượt mà như đang hưởng thụ lại như khó có thể chịu đựng được mà cuộn tròn lại.
‘’Tống Hiểu Di, em sẽ không ra bên ngoài tìm mấy tên nhóc hôi mùi sữa đó nữa, nói đi!’’ Anh ngậm vành tai cô, hung hang đâm vào.
Anh dùng sức ra vào nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng cô vẩn bướng bỉnh cắn răng, không chịu lên tiếng, mái tóc dài của cô xõa ra, từng sợi nhè nhẹ trải lung tung trên ga giường. Cô vẩn luôn kiêu ngạo như thế, dục vọng muốn chinh phục cô lại càng mãnh liệt hơn. Anh ra sức giày vò càng tàn nhẫn hơn, cơ thể cô dán vào anh, dây dưa chặt chẽ cho đến khi khoái cảm tê dại đánh úp cả hai.
Một lát sau,
Thân thể đã được thỏa mãn, cơn giận cũng dần tan đi, anh mới nói: ‘’Về sau, đừng đến nơi đó nữa!’’
Cô xoay người lại, bướng bỉnh nhìn anh: ‘’Anh có thể, tôi vì sao lại không?’’
Không để anh kịp nói gì, cô lên tiếng: ‘’Lăng Hiên, từ nay về sau, anh đi bên ngoài một lần thì tôi cũng sẽ đi một lần, anh ở trên thân một người phụ nữ thì tôi cũng cắm cho anh một cái sừng.’’ Cô nhìn thẳng vào anh: “anh không tôn trọng tôi thì cũng đừng hi vọng tôi giữ thể diện cho anh!’’