Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu

Chương 4




Về đến nhà, mở cửa đi vào.

Thấy trong nhà trống vắng, mày anh nhíu nhẹ: ‘’Yên Yên, mẹ con nói khi nào thì về?’’ Lăng phu nhân gửi cho anh tin nhắn bảo anh chăm con rồi cứ thế đi, phải thông qua thư kí của cô thì anh mới biết cô đi công tác.

“Ba, chưa gì đã nhớ mẹ con rồi sao?’’ Yên Yên tỏ vẻ trêu chọc anh, rồi mới nói ra đáp án: ‘’là một tuần nha.’’

--

Lăng phu nhân để con gái cho anh một tuần. Anh phải chạy đông chạy tây mua món cô bé thích ăn, sáng gọi con gái ngủ dậy như cực hình đối với anh, đưa con đi học rồi lại đến công ty, công việc chưa xong lại phải đi đón con gái, lại còn lo bửa tối cho cô bé. Anh thật là vất vả quá mà.

Cầm điện thoại, anh mệt mỏi ngồi trước TV nhìn con gái của anh, cảm thấy Lăng phu nhân có lẽ thật sự có ba đầu sáu tay, lại có thể dạy dỗ được Yên Yên. Hôm nay chủ nhật, Yên Yên không cần đi lớp học thêm, chỉ ở nhà, không chỉ ôm TV không rời, còn đòi anh phải đưa đi KFC, đi ăn kem. Uống coca đến đau họng, đến giờ đi ngủ thì anh giục hết cả hơi cũng không chịu buôn điều khiển tivi ra, sáng hôm sau lại lười biếng gọi thế nào cũng không dậy nổi. Bây giờ anh mới biết Lăng phu nhân của anh lại vất vả đến thế.

Tuy anh và cô mấy năm nay lạnh nhạt nhau nhưng mà Yên Yên cũng là con gái của anh, anh quyết định sau này sẽ cùng cô chia sẽ một số việc.

Hôm sau, Lăng phu nhân cuối cùng đã trở lại.

Tại truyền thông Hiểu Hiên, cô đưa ra bản hợp đồng đã ký thành công. Thông báo cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới bắt đầu chuỗi ngày làm việc bán mạng bắt đầu.

Chờ cuộc họp kết thúc, mọi người đều giải tán, Tống Hiểu Di mới nói chuyện với anh: “Hợp đồng đã ký, tối nay tôi phải bồi các vị phu nhân đó đi chơi. Cho nên, lát nữa anh đi đón Yên Yên đi.”

Không chờ anh có đồng ý hay không cô đã rời khỏi văn phòng.



Lăng Hiên cười khổ, đứng lên cầm áo khoác cũng tan làm đi đón con gái Yên Yên bảo bối của anh. Anh thật là vất vả mà!

Đưa con gái về nhà, giúp cô bé vệ sinh cá nhân, lại đưa cô bé ra ngoài ăn tối, xong quay lại đã trể mà Lăng phu nhân vẩn chưa về.

Vừa đến cửa, Yên Yên đã chạy đến ôm điều khiển ti vi, ngồi trên sopha, nói thế nào cũng không muốn đi ngủ: “Con muốn chờ mẹ, mẹ nói là hôm nay sẽ về!”

“Chúng ta lên ngủ trước, Lăng phu nhân về ba sẽ gọi con, có được không?” Anh lại dỗ cô bé.

“Không, Yên Yên muốn mẹ dỗ con ngủ!” Xem đi, cái tính bướng bỉnh này là học từ ai vậy?

Thật là, giống cái gì không giống lại đi giống cái tính này của Lăng phu nhân...

Đang định gọi cho Tống Hiểu Di hỏi xem khi nào cô về thì, điện thoại trên bàn vang lên, anh cầm lên trượt màn hình nghe máy.

Đám bạn của anh trong điện thoại rống lên: ‘’Lăng Hiên, đến quán bar QQ nhanh lên!’’

‘’Không rảnh, Lăng phu nhân đi bàn việc với đối tác, đang phải trông Yên Yên của tôi.’’ Anh từ chối.

Điện thoại phát ra giọng la hét: ‘’Tôi thấy vợ cậu đang uống rượu với mấy tên trai bao ở đây này.’’

Anh quen Lăng phu nhân đến nay vỏn vẹn đã 10 năm, cô là người như thế nào anh còn không rõ sao? Người như cô lí trí đến đáng sợ lại có thể đi tìm trai bao, nói đùa với anh à.



Thấy anh căn bản không có ý định đến, bọn họ nói: ‘’không tin thì cậu tự lăn đến đây mà nhìn này.’’

Lăng Hiên bước vào bên trong quán, trực tiếp hướng đến vị trí mà đám bạn cùng mình hay ngồi: “các cậu bảo thấy vợ tôi, cô ấy ở đâu?’’

Đám bạn đưa mắt nhìn anh, sau đó chỉ về phía đối diện: ‘’Lăng Hiên, cậu tự nhìn thử bàn bên kia có phải Lăng phu nhân nhà cậu không đi.’’

Anh đứng lên nhìn sang. Ánh sáng nhiều màu phía trên chiếu xuống những đôi nam nữ đang đang bừa bãi hoan lạc bên dưới. Có những chàng trai trẻ tuổi với ngũ quan xinh đẹp đang âu yếm vuốt lên mấy đôi tay, còn ôm ôm, sờ soạn, chọc cho những người phụ nữ hết thời kia vui vẻ. Nhưng mà, nhìn bên tay phải của một vị phụ nữ lớn tuổi kia, thế mà lại có người phụ nữ mặt bộ âu phục đen đơn giản cùng khí chất cao ngạo đang ngồi đó, còn bị một cậu trai trẻ ôm lấy cánh tay, tựa đầu vào vai. Đó không phải là Lăng phu nhân của anh à!

“Mẹ nó! Thế mà Lăng phu nhân lại dám đi tìm trai bao thật!”

Anh không nhìn nổi nữa, trực tiếp bước qua.

Ngoài miệng cười nhưng trong lòng giận giữ: ‘’Lăng phu nhân, thật trùng hợp.”

Chạm mặt anh tại đây đối với Tống Hiểu Di cô không có gì đáng để bất ngờ, cô nhàn nhã đáp: ‘’Đúng là rất trùng hợp.’’

Thái độ của cô thật làm anh tức chết mà.

Có cậu trai trẻ làm việc tại đây đã lâu lên tiếng chào hỏi anh: ‘’Lăng thiếu, sao anh lại qua đây?’’

Anh đi đến trước mặt cô, dành lại bàn tay đang bị cậu trai trẻ kia nắm. ‘’Nghe nói vợ tôi ở đây, nên đến đưa cô ấy về.’’